Bước ra ánh sáng



"Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng, những kẻ đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi". (Mt 4,16).

"Vì chẳng có gì che giấu mà không phải là để được tỏ bày, chẳng có gì bí ẩn mà không phải là để đưa ra ánh sáng". (Mc 4,21)

Lịch sử lâu dài của dân tộc sẽ ghi nhận trung thực về bản chất và thành tích của đảng Cộng sản Việt Nam: một bè lũ lưu manh đã vô cùng xuất sắc lừa phỉnh cả một dân tộc để chiếm được chính quyền trong gần một thế kỷ.

Võ công thượng thừa nhất của ĐCSVN là ẩn mình trong bóng tối như một con rắn rình mồi để ra chiêu.

Trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp (1945-1954) họ không dám gọi mình là CS vì biết rằng đa số nhân dân không thích CS. Dưới chiêu bài Việt Minh (Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội) họ đã tập hợp được sức mạnh toàn dân để chiến thắng quân Pháp nhưng sau đó đã vắt chanh bỏ vỏ, thủ tiêu luôn tất cả những ai không phải là CS, chỉ vì yêu nước tham gia kháng chiến.

Để củng cố quyền uy, Đảng đã tàn sát những người có chút tài sản và trí thức bằng chiêu bài Cải Cách Ruộng Đất (1953-1956), lấy 810.000 hécta ruộng đất ở đồng bằng và trung du miền Bắc chia cho 2 triệu hộ nông dân, chiếm khoảng 72,8% số hộ nông dân. Sau đó thì cướp lại từ những nông dân, đưa tất cả ruộng đất này vào tập thể.

Trong cuộc chiến Việt Nam (1954-1975), họ núp dưới chiêu bài giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước. Sau khi chiếm được Miền Nam Tự Do họ mới dám áp đặt vào cuộc chiến thêm một ý nghĩa “dòng thác cách mạng xã hội”, tức là khi chiến đấu giải phóng Miền Nam mọi người còn chiến đấu vì lý tưởng CS. Sau đó họ loại bỏ không thương tiếc những con rối ngây thơ (Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, thành phần thứ ba…) mang ảo tưởng rằng người CS chiến đấu chỉ vì dân tộc.

Phát cuồng vì hoang tưởng rằng một mình ta đã chiến thắng được Hoa Kỳ, họ cao ngạo vất bỏ tên Đảng Lao Động (một chiêu bài lừa phỉnh) vào năm 1976 để chường ra bộ mặt Đảng Cộng Sản của mình. Họ không bao giờ dám nhìn nhận sự thật là ta chỉ có xương máu và nước mắt, còn vũ khí đạn dược thì do Liên Xô và Trung Quốc cung cấp. Người Mỹ chỉ bỏ rơi VNCH chứ không thua trận.

Cũng bởi thói cao ngạo họ bị Trung Quốc dạy cho một bài học nhớ đời (1979, phía VN có 30 ngàn chiến sỹ thiệt mạng) và lâm vào cuộc chiến dai dẳng tại Cam-bốt (1979-1989), làm cho 30 ngàn chiến sỹ phải hy sinh vô ích, kiệt quệ tài nguyên quốc gia, bị cả thế giới cấm vận. Không những thế, việc mù quáng đưa cả nước xuống hố thẳm: tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên Chủ Nghĩa Xã Hội (1975-1986), bỏ tù dài hạn không xét xử cựu quân nhân viên chức VNCH, khiến nhiều người dân cùng đường phải liều mạng bỏ nước ra đi.

Rồi Liên Xô xụp đổ (1991), người CS mất chỗ ăn bám, hiểm họa Tầu lộ rõ, đời sống nhân dân cùng khổ, vận mạng của đảng CS vì thế như ngàn cân treo sợi tóc. Để tồn tại họ phải đổi mới tức là áp dụng những biện pháp kinh tế phi XHCN, đời sống nhân dân được cải thiện rõ rệt. Nhưng một lần nữa đảng CS lại cướp công đổi mới của toàn dân, mà tự hào nhận đó là sáng kiến của riêng họ.

Tại VN và trên thế giới luôn có những người nhẹ dạ cố chấp, vì một bả vinh hoa nào đó, tin theo và phục tùng đảng CSVN. Càng đổi mới thì tài sản quốc gia lại càng tuôn chảy vào túi một số đảng viên cốt cán, đại đa số nhân dân lại càng bần cùng đói rách hơn. Tai hại nhất, nhân dân bị ru ngủ bởi guồng máy truyền thông khổng lồ của CS. Báo đài suốt ngày sáng đêm tràn ngập các thành tích ảo của ĐCS, bóng đá, phim bộ…

Các tôn giáo do bản chất cứu nhân độ thế có khả năng và có lòng hơn trong các công tác xã hội, y tế, giáo dục không được phép thực thi nhiệm vụ cao cả của mình. Người CS thừa biết rằng nếu cho các tôn giáo mở trường, mở nhà thương, thì học phí viện phí rất hạ, có khi còn miễn phí hoàn toàn, mà chất lượng rất tốt hơn hẳn các nhà trường và bệnh viện XHCN, ở đó nhu cầu tâm linh cao quý của con người lại được thỏa mãn nữa, thì các cơ sở ăn hại tham nhũng của nhà nước phải đóng cửa hết. Khi đó tính chính danh của đảng cũng mất luôn.

Nhưng người CS quỷ quyệt ngụy trang bộ mặt thật của mình trong các bộ máy nhà nước, mặt trận tổ quốc, đoàn thể trùng trùng điệp điệp chồng chéo đùn đẩy vô tâm vô cảm, từ tổ dân phố, khu vực, phường xã, quận huyện, tỉnh thành phố, trung ương, và hệ thống luật pháp, hiến pháp, quy định, nghị quyết, quyết định, thông tư, hướng dẫn… rối như mớ bòng bong, dài còn hơn Vạn Lý Trường Thành, mà họ có toàn quyền cắt nghĩa suy diễn như thế nào cũng được. Vì thế khi người dân bị hàm oan, mất nhà cửa ruộng vườn tài sản, các tôn giáo muốn được mở trường hay bệnh viện, phải lần mò đi từ hàng ngàn bậc thang, bậc thang thấp nhất phường xã đến bậc thang cao nhất trung ương của bộ máy rồng rắn xin cho, đi một đời không đến, đi hoài cũng chưa hết, chưa đi đến đâu, không biết mình đi đâu như bài vè:

Tiến lên ta quyết tiến lên
Tiến lên ta quyết tiến lên hàng đầu
Hàng đầu ta biết đi đâu
Đi đâu ta cứ hàng đầu ta đi…


Các biến cố gần đây tại Thái Hà và Tòa Khâm Sứ đã đánh vào tử huyệt của Cộng Sản.

TKS và Thái Hà nằm ngay thủ đô ngàn năm Hà Nội, các quan CS lớn nhất như Tổng Bí Thư, Chủ tịch Nước, Thủ Tướng, Chủ tịch Quốc Hội… không thể bào chữa rằng vì nó ở quá xa họ không biết, để chạy tội như Hồ Chí Minh đã đổ tội cải cách ruộng đất cho Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Văn Lương… dù CS đã khôn khéo đưa các cấp phường Quang Trung, cấp quận Đống Đa, cấp Thành Phố Hà Nội ra đối phó, để mai này khi sửa sai sẽ mang ra làm dê tế thần, nhưng mọi người đều thừa biết các hành vi ngang ngược như thế chắc chắn phải do Bộ Chính Trị chỉ đạo.

Giáo dân Hà Nội không chỉ đòi lại một tòa nhà hay một lô đất mà đòi công lý trong một đất nước mà công lý luôn bị chà đạp, như thế họ đòi lại quyền làm người cho toàn dân tộc đã bị tước mất quyền làm người. Họ muốn sự thật tại một đất nước toàn là gian dối. Nhưng không đi theo một đường mòn do đảng vạch ra là cứ làm đơn xin lên phường lên quận lên thành phố lên trung ương và cứ thế mà chờ đợi mòn mỏi suốt đời. Họ đi cầu nguyện và cam chịu đi tử đạo. Họ không cầu nguyện và tử đạo một mình. Sau lưng họ là cả đất nước và thế giới. Khi bà Anê Lê Thị Thành (Bà Ðê), mẹ của 6 người con, chết rũ tù ngày 12-7-1841, tại Nam Định, chung quanh bà chẳng có mấy người. Thời đó chẳng có máy chụp hình quay phim, TV, internet. Thế mà cái chết của bà đâu đi vào lãng quên. Ngày nay toàn thể Giáo hội Công giáo tôn kính bà như một Hiển Thánh vì điều quan trọng nhất nơi cái chết của bà đã được tỏ ra: bà chết vì cái gì?

"Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối,
và bóng tối đã không diệt được ánh sáng
". (Ga 1,5)

Giáo dân Hà Nội đã làm được một việc chưa ai làm được là khiến cho ĐCS chường ra bộ mặt vào ánh sáng. Từ nay mọi dân oan đều biết rằng hệ thống chính quyền và pháp luật của ĐCS chỉ là lừa bịp, chỉ là công cụ đè bẹp người dân thấp cổ bé miệng, quyền làm người của người dân quèn chẳng được ai chiếu cố nếu họ không dám “cầu nguyện”. Từ nay mọi tôn giáo cũng đều biết rằng có đi xin cái quyền phục vụ con người qua y tế và giáo dục cũng không bao giờ được ban cho nếu họ không dám “cầu nguyện”. Từ nay toàn dân đều biết rằng bản chất CS là như thế, đối với ngoại bang xâm lấn thì khiếp sợ quỳ lạy, đối với người dân thì thẳng tay tiêu diệt. Dân tộc này và tổ quốc này có được trường tồn hay không là do ở chỗ nhân dân có dám tiếp tục “cầu nguyện” hay không?

"Ánh sáng đã đến thế gian, nhưng người ta đã chuộng bóng tối hơn ánh sáng,
vì các việc họ làm đều xấu xa.
Quả thật, ai làm điều ác, thì ghét ánh sáng và không đến cùng ánh sáng,
để các việc họ làm khỏi bị chê trách.
Nhưng kẻ sống theo sự thật,
thì đến cùng ánh sáng, để thiên hạ thấy rõ:
các việc của người ấy đã được thực hiện trong Thiên Chúa
". (Ga 3,19-21)