Thắp nến hát bình ca

Khi nào nữa mà không là hiện tại
Ngừng lại thôi những điệu nhạc loạn cuồng
Vì nơi ấy thây người máu vẫn tuôn.
Nhuộm mặt đất, nữa, thêm màu quan tái

Hát với nhau, hãy hát lời êm ái
Nhẹ nhẹ ru cho tiếng hát thấm vào
Linh hồn người, hồn lạnh lẽo chìm sâu
Vùng u tối như vũng lầy truyền kiếp

Giờ hát nữa bài bình ca chuyễn tiếp
Của đấu tranh bằng ngôn ngữ thật hiền
Của tình yêu làm sống lại niềm riêng
Bao mơ ước thắp cho đời thôi hận

Hãy hát nữa, lời ca đừng vướng bận
Những oán thù trói buộc ước mơ xa
Ngẫng cao đầu, hát giọng cứ thiết tha
Bay cao mãi vang hoà cùng tinh tú

Để tiếng hát vươn thành lời nguyện cũ xin
Yêu Thương về lại chốn trần ai
Phá xiềng xích, giải thoát kiếp tù đày
Cho người gặp lại người niềm vui mới

Cứ hát nữa, cùng lời ca bước tới
Nối tay nhau bằng đồng giọng an hoà
Thật dịu êm mà cũng thật thiết tha
Cho sông núi cũng cúi đầu im lắng

Cho chiến tranh cũng ngừng tay thinh lặng
Bàng hoàng vì khí cụ của bình an
Súng đạn là giòng máu tim thật ấm
Vang lên mãi lời thương yêu nồng thắm.

Cúi xin Ngài hoà giọng từ trời cao
Vì nơi Ngài giòng máu đỏ ngày nào
Đã tuôn chảy tưới đất sinh mầm Sống
Hát nữa đi, bài bình ca vang vọng.

Hát nữa đi, ai cũng hát được mà!