Xu hướng Biến Cải trong Chủ nghĩa Dân tộc sinh tồn

Kính thưa qúy vị và các bạn
(đặc biệt các bạn trẻ ở trong nước)


Ngày 20/7/1954, Việt Minh đã ký kết với Thực dân Pháp hiệp định Genève, chia đôi đất nước. Từ vĩ tuyến 17 trở ra Bắc gọi là nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, do Hồ Chí Minh và Đảng Cộng Sản lãnh đạo...Từ vĩ tuyến 17 trở vô Nam gọi là Quốc Gia Việt Nam với Quốc Trưởng Bảo Đại và Ông Ngô Đình Diệm là Thủ Tứơng toàn quyền..

.Gần một triệu người đã di cư từ Bắc vô Nam với bất cứ phương tiện nào: bằng máy bay từ phi trừơng Gia Lâm Hà Nội, bằng tàu thuỷ từ cửa biển Hải Phòng, bằng đường bộ từ Đồng Hới (Quảng Bình) bằng vượt biên, vượt biển...Điều đó nói cho thế giới biết "dân tộc Việt Nam không chấp nhận chế độ Cộng Sản"...Họ đã bỏ nhà cửa, tài sản, ruộng vừơn, quê hương, mồ mả tổ tiên để "vào Nam tìm tự do"...

Một nửa nước Việt Nam đã mất vào tay Cộng Sản rồi...Đứng trước cảnh bất công trong xã hội, đứng trước một chế độ bạo tàn, trăm họ lầm than thì ngọn lửa yêu nước trong lòng mình bùng cháy lên, dòng máu quật cường sôi sục. Phải làm một cái gì?

Muốn thay đổi một chế độ bất công, thối nát; múôn xây dựng lại một xã hội tốt đẹp hơn trong đó quyền con người được tôn trọng, người dân được hưởng các quyền tự do, dân chủ...chúng ta đưa ra những tư tưởng chính trị, những chủ trương cải cách và mong đem những điều đó ra thực hiện...

Nếu một mình chưa đủ can đảm, chưa dám dấn thân, thì phải có sự kết hợp của nhiều người, phải có một tổ chức, phải tạo nên sức mạnh để cùng nhau đấu tranh cho dân tộc, cho đất nước. Hoàn cảnh nước Việt Nam vào năm 1954, lúc đó, tôi chưa được 15 tuổi, nhưng đã sớm dấn thân vào con đường tranh đấu rồi!

Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng quê, tổ tiên sống về nông nghiệp, luôn ấp ủ những đức tính cần cù nhẫn nại và cương trực thành tín. Năm 1945, khi tôi mới lên 6 tuổi, cha tôi bị Việt Minh bắt đi tù và chết trong trại giam vì "cha tôi là một người yêu nước không Cộng Sản". Anh tôi cũng bị Việt Minh bắt giam nhưng sau đó trốn thoát được, về nhà...nhưng mấy tháng sau, rồi cũng bị Việt Minh giết chết...Tôi là người con trai duy nhất còn lại trong gia đình nên phải bỏ làng trốn lên tỉnh (khi chưa được 10 tuổi!). Trong những năm ở bậc Trung học, tôi đã đọc nhiều sách báo, tìm hiểu về lịch sử Việt Nam dứơi thời Pháp thuộc nhất là giai đoạn tranh chấp Quốc, Cộng từ 1945 đến 1954...những kinh nghiệm bản thân và gia đình, những cảnh dã man do Cộng Sản gây nên cho đồng bào vô tội tại quê tôi đã giúp tôi hiểu Cộng Sản là gì?

Từ khi dân tộc Việt Nam bị người Pháp đô hộ cho đến 1945, trong vòng 80 năm đó, nhiều nhà ái quốc đã đi theo chủ nghĩa nầy hay chủ nghĩa khác với hy vọng sẽ tìm được "con đường cứu nước, giải phóng dân tộc". Tam Dân Chủ Nghĩa của Tôn Dật Tiên hay chủ nghĩa Cộng Sản của Mac-Lênin đều du nhập từ ngoại quốc.. .chỉ có chủ nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn của Trương Tử Anh là của người Việt Nam chúng ta, không chịu ảnh hưởng các chủ thuyết ngoại lai.

Vào những năm 1954, 1955, khi mới 15, 16 tuổi, tôi có đọc qua tài liệu về chủ nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn của ông Trương Tử Anh, được trình bày một cách vắn gọn. Năm 1964, tôi lại có cơ hội đọc chủ nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn của Trương Tử Anh do Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy, Tiến sĩ Chính trị học tại Đại học Paris (Pháp) khai triển gồm có hai phần: phần thứ nhất, phê bình các chủ nghĩa trên thế giới và phần thứ hai, giới thiệu chủ nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn.

(1) Hai chữ "Dân Tộc" được hiểu như thế nào? Chủ nghĩa Phát-xít của Hít-Le trước thế chiến thứ Hai (1939-1945) có phải là chủ nghĩa Dân Tộc hay không?

Tháng 11/1963, sau khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị lật đổ, tôi có dịp tiếp xúc với các bạn trẻ nhất là giới sinh viên các Đại học tại miền Nam (tức Việt Nam Cộng Hoà)...Anh chị em thường đặt vấn đề "Dân Tộc là gì?" Theo tôi hiểu, Dân Tộc ở đây phải hiểu theo nghĩa rộng "là mọi người cùng sống trong một quốc gia, cùng chung một lãnh thổ, cùng chung một dòng lịch sử, dứơi sự lãnh đạo của một chính quyền, được Hiến Pháp và Luật Pháp bảo vệ" chẳng hạn như Dân Tộc Việt Nam. Sau ngày 30/4/1975, đất nước thống nhất, qua báo chí, các đài phát thanh chúng tôi thường nghe nói "người dân tộc?" cụm từ nầy được người miền Bắc nói nhiều nhất..."Người dân tộc" là gì?

Trước 1975, ở Miền Nam thừơng nói "các sắc dân thiểu số"..."sắc tộc thiểu số" hay "người Việt gốc Miên, người Việt gốc Chàm, người Việt gốc Nùng, gốc Thái,v.v...." tất cả đều là "người Việt" là những công dân Việt Nam, có quốc tịch Việt Nam, sinh ra và lớn lên trên đất nước Việt Nam....Theo chúng tôi, "Dân Tộc" bao gồm tất cả mọi người cùng sống trên đất nước Việt Nam, không phân biệt địa phương hay sắc dân.

Trên thế giới nầy có nhiều sắc dân, có nhiều giống người cùng chung một quốc gia (như Hoa Kỳ, Ấn Độ, Trung Quốc, Việt Nam,v.v...) Nhưng cũng có khi chỉ một giống người, cùng chung một giòng máu, cùng chung một thứ tiếng mà lại sinh sống trên nhiều quốc gia khác nhau (như người La Mã tại Âu Châu, Anh tại Hoa Kỳ, Úc, Tân Tây Lan và Anh Quốc...)

Cộng Sản chủ trương xây dựng một thế giới đại đồng, thế giới cộng sản, giai cấp công nhân, quốc tế vô sản, các nước xã hội chủ nghĩa anh em. Nhưng thực tế, nước lớn chèn ép nước nhỏ, nước nhỏ phải lệ thuộc nước lớn, Liên Xô gom các nước nhỏ lại thành một Đại Liên Bang Xô Viết, Trung Quốc xâm chiếm các nước Mãn Châu, Mông Cổ, Tây Tạng để trở thành Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa...Trung Quốc đem quân đánh Việt Nam, Liên Xô đem quân chiếm Georgia...đều là các nước "xã hội chủ nghĩa anh em"...như vậy cái thuyết "qúôc tế cộng sản" hay "thế giới đại đồng" chỉ là "nước nhỏ lệ thuộc nước lớn", "cá lớn núôt cá bé" mà thôi. Do đó, chủ nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn đối lập với chủ nghĩa Cộng Sản. Chủ nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn ra đời là để bảo vệ sự sống còn của dân tộc Việt Nam trước hoạ Cộng Sản xâm lăng, cụ thể là họa bành trứơng của Cộng Sản Trung Quốc (hay Trung Cộng).

(2) Luật Cạnh Tranh Sinh Tồn

Loài người, loài vật, hay thực vật (cây,cỏ) cũng phải có điều kiện mới sống được, cũng phải "tranh đấu" để sinh tồn. Loài người, loài vật cần ăn, ở, sinh hoạt tinh thần...cây cỏ cũng phải có nước, có nắng, có đất tốt để sống, để phát triển...Đời sống con người có 3 phương diện: thể chất, trí tuệ và tinh thần. Chúng tôi phân biệt Tinh Thần khác với Trí Tuệ. Có những người học hành uyên bác, kiến thức rộng, có bằng cấp, học vị cao (đó là phần trí tuệ) nhưng tinh thần hèn kém, bạc nhược, ích kỷ, tham lam, không có đạo đức, không biết hy sinh vì đại nghĩa. Họ chỉ dồi dào về mặt trí tuệ mà thấp kém về mặt đạo đức, tinh thần. Vậy đời sống của con người hay của một dân tộc cũng phải được phát triển đầy đủ cả ba phương diện: thể xác, trí tuệ và tinh thần.

Sự sinh tồn, trước hết là sinh tồn cho cá nhân rồi sau đó là sinh tồn cho cả dân tộc. Múôn sinh tồn thì phải tranh đấu. Múôn tranh đấu thì phải có sức mạnh.

Cái gì tạo nên sức mạnh?

-Đoàn kết.

Làm sao Đoàn kết được?

-Có hai yếu tố quan trọng để làm nên sự đoàn kết là "Thương Yêu Nhau" và "Tin Cậy lẫn nhau"...

Khổng Tử sinh vào thời Xuân Thu, Chiến Quốc (cách nay khoảng từ 2500 đến 2600 năm), đó là một thời kỳ loạn lạc, xã hội suy đồi, con giết cha, vợ giết chồng, bầy tôi giết vua...Muốn ổn định xã hội, Khổng Tử khuyên mọi người thực hiện 05 điều sau đây: Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín.

  • -NHÂN là lòng yêu thương, lấy tình thương để xoá bỏ hận thù, xoá bỏ dã man tàn bạo...
  • -NGHĨA là sự công bằng, là biết tôn trọng quyền lợi của kẻ khác, để chống lại sự bất công trong xã hội, chống lại cảnh "người bóc lột người "
  • -LỄ là biết tôn trọng kẻ trên, người dứơi, biết tôn trọng những quy định chung để ổn định trật tự xã hội
  • -TRÍ là sự sáng súôt, để phân biệt phải, trái, chính, tà...
  • -Và, cuối cùng, nếu mọi người nghi kỵ lẫn nhau, lừa dối nhau, không còn tin tưởng vào nhau nữa, nghĩa là không có chữ TÍN, thì dù có được Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí cũng không thể làm cho thiên hạ thái bình được.

Chữ TÍN đối với DÂN TỘC là yếu tố tạo đoàn kết, tạo sức mạnh để quyết định thắng lợi trong mọi cuộc tranh đấu. Nếu giữa mọi người trong DÂN TỘC với nhau, trong một QUỐC GIA với nhau mà không có chữ TÍN thì không thể có đoàn kết, không thể có sức mạnh, không thể có niềm tin để tiếp tục con đường tranh đấu đến thành công.

Người Việt Nam chúng ta từ Nam chí Bắc đã biết đến chủ nghĩa Cộng Sản, đã sống trong chế độ Cộng Sản từ 1945 đến nay, hơn 63 năm nay, đã thấy được chủ trương "Đấu tranh giai cấp" và "chuyên chính vô sản" của Cộng Sản như thế nào rồi!

Cộng Sản chủ trương "đấu tranh giai cấp" cho rằng làm như thế sẽ tạo được sức mạnh để tranh đấu thắng lợi. Sự thật chủ trương đó đã tạo ra sự chia rẽ trong dân tộc Việt Nam chúng ta và sự chia rẽ đó sẽ không bao giờ hàn gắn được nếu ngày nào đảng Cộng Sản còn ngự trị trên dân tộc Việt Nam chúng ta. Mặc dù sau 30/4/1975, đất nước Việt Nam đã thống nhất, nhưng lòng người Việt Nam vẫn mãi mãi chia rẽ, hận thù. Những người ở Miền Bắc đã từng chứng kiến những cảnh đấu tố địa chủ rất dã man trong thời kỳ "cải cách ruộng đất". Trong xã hội Việt Nam, nhất là ở miền Trung và miền Bắc, mỗi gia đình nông dân có vài ba mẫu ruộng hay năm mười mẫu ruộng chỉ là phương tiện tối thiểu để sinh sống cho một gia đình mười người, hai mươi người, rất hiếm thấy có người làm chủ hàng trăm, hàng ngàn mẫu ruộng như ở miền Nam.

Việc phát động đấu tố địa chủ tại miền Bắc, dứơi chế độ Cộng Sản là thi hành chủ trương đường lối của Cộng Sản Trung Quốc. Từ xưa đến nay, người Việt Nam sống với quê hương, xóm làng, đùm bọc lẫn nhau, mấy ai đối xử với nhau "người bóc lột người" như Cộng Sản tuyên truyền "địa chủ bóc lột bần cố nông". Cộng Sản đã chủ trương "chuyên chính vô sản", "độc tài áp bức" "tù đày, giết chóc, khủng bố" để cai trị dân. Chủ trương đó càng gây chia rẽ trong dân tộc!

Lương Tương Vương hỏi Mạnh Tử: Ai là người thống nhất được đất nước, thống nhất được dân tộc, thống nhất được lòng người ? (Thục năng nhất chi ?)

Mạnh Tử trả lời rằng: Người không chủ trương giết hại kẻ khác là người có thể thống nhất được đất nước, thống nhất được lòng người. (Bất thị sát nhân giả năng nhất chi)

Không thống nhất được lòng dân thì không thống nhất được đất nước, không tạo được đoàn kết và sẽ không có được sức mạnh bảo vệ đất nước trước hoạ xâm lăng.

Như chúng tôi đã nói "giữa mọi người với nhau mà không có chữ Tín, không tin cậy lẫn nhau thì sẽ không có tình thương, không có đoàn kết, không tạo được sức mạnh". Chúng ta thấy rõ, chủ nghĩa Cộng Sản là lừa dối. Hơn 63 năm nay, Cộng Sản lừa dối nhân dân, lừa dối đồng bào, lừa dối những thanh niên yêu nước, lừa dối cả những đảng viên của họ. Nói láo hay lừa dối là chủ trương chính sách của họ. Bây giờ, hơn lúc nào hết, dân tộc Việt Nam cần đoàn kết để có sức mạnh bảo vệ tổ quốc, bảo vệ đồng bào, độc lập dân tộc, bảo vệ chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ...Cộng Sản chủ trương lừa dối, không có chữ Tín, thì làm sao đoàn kết toàn dân, làm sao tạo được sức mạnh.

Chúng ta tranh đấu để cho dân tộc mình được sinh tồn, cho mọi người dân không phân biệt tôn giáo, sắc dân, địa phương hay thành phần xã hội được một cuộc sống đầy đủ, được hưởng mọi quyền tự do, hạnh phúc..."được sinh tồn một cách sung mãn"...So sánh với nước Việt Nam hiện nay, sau khi hô hào đấu tranh giai cấp, sau khi thi hành chính sach cải cách ruộng đất "đấu tố địa chủ", cải tao công thương nghiệp, "đánh tư sản mại bản" thì người dân Việt Nam trở nên nghèo đói thê thảm, người nghèo phải bán con cho người nước ngoài để "kiếm cơm", trẻ em phải bị bán đi làm "gái điếm, làm đĩ" cho ngoại quốc, cho những kẻ giàu có, dâm đãng, sống bất chấp luân thừơng đạo lý, không có lương tâm...

Kết quả tạo nên một giai cấp "tư bản đỏ", cấp lãnh đạo giàu có quá mức, hàng chục, hàng trăm đảng viên cao cấp là "tỷ phú tính bằng đô la". Một bọn người trong đảng Cộng Sản cấu kết nhau, xem tài nguyên quốc gia là của riêng mình, bắt dân đóng thuế để bỏ túi, cướp tài sản của các Giáo Hội, của tư nhân thuộc chế độ VNCH ngày trước, "giết người cướp của" là hành động trắng trợn của đàng Cộng Sản, cấu kết với tư bản nước ngoài, cứơp đất, cướp ruộng, cứơp nhà cửa của dân, khiến cho con người không còn phương tiện để mưu sinh...Kết quả của chủ trương "đấu tranh giai cấp" là như thế đó.

(3) Xu hướng biến cải của luật Sinh Tồn

Trong chủ nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn có nói đến "Xu hướng biến cải". Biến cải để sinh tồn. Biến cải để khỏi bị diệt vong. Con kỳ nhông ở chỗ cây xanh thì mình nó biến thành màu xanh để khỏi bị tiêu diệt, con châu châu ở ruộng lúa chín vàng thì mình nó thành màu nâu, màu đà...cho hợp với màu cây lúa, gốc rạ để khỏi bị tiêu diệt. Trong ý nghĩa chính trị, biến cải có nghĩa là đổi mới, là tiến bộ.

Sách Đại Học (một trong 4 bộ sách quan trọng của nhà Nho xưa gọi là Tứ Thư) có nói rằng "Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại tân dân, tại chỉ ư chí thiện" (nghĩa là con đường của bậc đại học là người trong tương lai sẽ đóng vai trò lãnh đạo đất nước, là nuôi dưỡng cái đức sáng (tức là lòng đạo đức) của mình, đổi mới cuộc sống của dân, làm cho dân được tiến bộ và phải đạt đến mức gọi là "chí thiện", phải thật hay, thật tốt mới thôi. (Thiện là tốt lành, hay giỏi).. Lời chú thích trong sách Đại Học là "Nhật tân, nhật nhật tân, hựu nhật tân"...nghĩa là mỗi ngày phải đổi mới, đổi mới mãi, tiến bộ mãi..

Chủ nghĩa Cộng Sản đã phát triển ở nước Nga và cuộc cách mạng tháng 10 / 1917 do Lênin lãnh đạo, thành công ở Nga. Từ nước Nga, chủ nghĩa Cộng Sản bành trứơng qua Trung Quốc, Việt Nam, Triều Tiên, Cuba,v.v...Nhưng trải qua hơn 70 năm ở Nga, chủ nghĩa đó thất bại, đã giết hại hàng trăm triệu người trên thế giới, không đem lại hạnh phúc cho nhân dân..Do đó, nước Nga đã từ bỏ chủ nghĩa Cộng Sản, giải tán chính quyền Cộng Sản để trở về với chính thể tự do...Hiện nay, chính quyền tại Nga đã trả lại các quyền tự do dân chủ cho dân, ccông nhận quyền đối lập chính trị, đa nguyên, đa đảng, bầu cử ứng cử tự do. Đó là họ biết áp dụng "xu hướng biến cải trong chính trị", từ bỏ chính sách sai lầm để tiếp thu những chủ trương tiến bộ.

Chế độ Cộng Sản Việt Nam là con đẻ của CS Nga, trải qua 63 năm đi từ sai lầm nầy đến sai lầm khác, khiến cho nhân dân nghèo đói, lạc hậu, chủ trương chiến tranh để thực hiện chủ nghĩa CS toàn trị trên đất nước VN chúng ta, khiến cho Nam bắc chia rẽ, hàng chục triệu người chết, dân tộc chúng ta phải đau khổ đến mức độ nào...Năm 1954, cả triệu đồâng bào bỏ miền Bắc di cư vô Nam...Năm 1975, mấy triệu người vượt biên, bỏ nước ra đi, chết trên biển, trong rừng, chết trong nhà tù CS...Chủ nghĩa CS đã làm cho cả nước đói, tất cả công lao làm lụng vất vả của người miền Nam đã ra tay trắng vì bị CS cướp mất hết...Ai cũng biết chủ nghĩa CS là sai lầm, chính quyền CS không được lòng dân...Thế nhưng, những người có trách nhiệm lãnh đạo không chịu đổi mới, không chịu từ bỏ chủ nghĩa CS...Điều đó chứng tỏ rằng họ không biết áp dụng "xu hướng bến cải trong chính trị" đất nước vẫn lạc hậu...

Từ lâu đời, dân tộc Việt Nam chúng ta vốn là một dân tộc có ý thức độc lập, tự chủ, tự cừơng rất cao. Chúng ta sống bên cạnh Trung Quốc là một nước lớn luôn chủ trương bành trứơng, xâm lăng. Bao nhiêu lần bị người Hán phương bắc xâm lăng, đô hộ nhưng tổ tiên chúng ta luôn tranh đấu để tạo dựng cho mình một giang sơn riêng, không chịu lệ thuộc phương Bắc. Chúng ta không để mất tiếng nói, mất văn hoá, mất quyền tự chủ...Đọc lại lịch sử, chúng ta thấy tổ tiên chúng ta đã áp dụng "xu hướng biến cải" một cách tuyệt vời để sinh tồn. Thời nhà Tần, thế kỷ thứ 3 trước Công Nguyên, Triệu Đà đã lập ra nước Nam Việt, xưng là Triệu Việt Vương, đối lập với nhà Hán.

Thời Ngũ Đại (thế kỷ thứ 10), Ngô Quyền đã giết Thái tử Nam Hán là Lưu Hoàng Thao trên sông Bạch Đằng, dựng lại nền độc lập của dân tộc Việt. Đinh Bộ Lĩnh thống nhất 12 sứ quân, được vua nhà Lương phong vương mở đầu chính thống của Đại Cồ Việt, sử thừơng gọi ông là Đinh Tiên Hoàng (chẳng khác nào nhà Tần thống nhất lục quốc, lên ngôi hoàng đế là Tần Thủy Hoàng). Lý Thường Kiệt đem quân đánh vào nước Tống, Trần Hưng Đạo đại thắng quân Nguyên, Lê Lợi thắng quân Minh, Nguyễn Huệ thắng quân Thanh chẳng phải là nước nhỏ thắng nước lớn hay sao? Làm sao để thắng quân xâm lăng và giữ vững độc lập cho dân tộc, đó là biết áp dụng xu hương biến cải trong chính trị...

Cuộc Nam tiến khởi đi từ thời nhà Trần, nhà Lý, nhà Lê và hoàn tất dứơi thời nhà Nguyễn (thế kỷ 18), người Việt đã biến một vùng hoang vu, rộng lớn, bíên những vùng sình lầy, rừng ngập nước, giang sơn của cá sấu, rắn rết, thú dữ.. .thành ruộng vừơn, làng mạc. Chính sách di dân lập ấp của nhà Nguyễn trong thế kỷ 17, 18, đã giúp cho tất cả các sắc dân sinh sống tại khu vực đồng bằng sông Cửu Long trở thành công dân Việt Nam và có một đời sống ổn định. Thực sự, nhà Nguyễn chỉ sử dụng binh lực khi cần thiết để bảo vệ di dân và đã áp dụng một chính sách rất khôn khéo hợp với lòng người mới tạo được "đoàn kết", cùng nhau xây dựng và mở mang xứ Đàng Trong...Tổng Trấn Lê Văn Duyệt đã làm cho Sài Gòn – Gia Định trở nên một nơi trù phú, đô hội, phát triển...là một thành phố quốc tế vào đầu thế kỷ 19, ngang hàng với thủ đô Bangkok của nước Xiêm (tức Thái Lan bây giờ)...Đó chính là biết áp dụng "xu hướng biến cải trong chính trị".

Trước tình hình Trung Quốc chủ trương bành trướng, cứơp đất, cứơp biển của Việt Nam chúng ta hiện nay...Những người có trách nhiệm bảo vệ tổ quốc, bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải, bảo vệ giang sơn của tổ tiên để lại...phải làm gì ?

Từ khi nước ta giành lại nền độc lập trong tay người Hán phương Bắc (thế kỷ thứ 10, thời Ngô Quyền)...các triều đại Việt Nam như Đinh, Lê, Lý, Trần, hậu Lê, Nguyễn...không để mất đất, mất biển về tay Trung Quốc...Trước hết là bằng đường lối ngoại giao, đòi phân định biên giới rõ ràng...sau đó mới dùng đến quân sự để bảo vệ đất nước trước hoạ xâm lăng. Đặc biệt, mỗi lần có hoạ xâm lăng phương Bắc thì các dân tộc thiểu số ở vùng biên giới luôn đứng về phía Việt Nam, họ đã chiến đấu bên cạnh quân đội của vua Việt Nam. Điều đó cũng nói lên chính sách của các triều đại vua chúa ngày xưa đối với người thiểu số ở vùng biên giới là luôn luôn an ủi, vỗ về họ, luôn tôn trọng quyền lợi của họ, nhất là tôn trọng truyền thống văn hoá của họ. Sau khi đã chứng tỏ cho người Hán phương Bắc sức mạnh đoàn kết của dân tộc chúng ta, các vua Việt Nam liền cử phái đoàn sứ giả qua Bắc Kinh để thiết lập quan hệ ngoại giao, củng cố nền hoà bình giữa hai nước.

Hiện tại, Việt Nam là một nước nhỏ và yếu thế hơn bên cạnh Trung Quốc là một nước lớn...nhưng chúng tôi nghĩ rằng dù là nước nhỏ đi nữa vẫn là một nước có chủ quyền và có tiếng nói trong cộng đồng quốc tế. Hiện nay, Việt Nam là thành viên trong Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, tại sao chúng ta không vận động sự ủng hộ của các nước đồng minh và quốc tế để chống lại áp lực của Trung Quốc ? Vị trí của Việt Nam rất quan trọng đối với Biển Đông và các nước Đông Nam Á, Thái Bình Dương...tại sao chúng ta không đưa vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa ra trình bày với thế giới...Vấn đề chủ quyền quốc gia, vấn đề an ninh quốc phòng và tự do hàng hải cho toàn vùng là vấn đề mà các qúôc gia đều quan tâm trong đó có Hoa Kỳ, Nhật Bản, Úc, Tân Tây Lan, Phi Luật Tân,v.v. là những nước có quyền lợi trong vùng này.

Trong quan hệ quốc tế, nếu chúng ta có chính nghĩa thì Trung Quốc cũng không dám xem thường...Ngày 14/9/2008 vừa rồi kỷ niệm 50 năm, Phạm Văn Đồng, thủ tứơng của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà (Hà Nội) ký công hàm gửi Chu Ân Lai, Thủ Tướng Trung Quốc, thừa nhận chủ quyền của họ trên vùng đảo Hoàng Sa là một hành động bán nước. Lúc đó, Hoàng Sa, Trường Sa thuộc phía Nam vĩ tuyền 17, không thuộc lãnh thổ, lãnh hải của Cộng Sản Bắc Việt nên công hàm nầy không có giá trị pháp lý...Đồng bào trong nước và hải ngoại đã lên tiếng mạnh mẽ phản đối công hàm bán nước của Pham Văn Đồng, nhưng chính quyền CSVN tại Hà Nội vẫn giữ thái độ im lặng, chấp nhận một cách hèn nhát, nhục nhã, xem như đó là việc xảy ra trong quá khứ, việc đã rồi, không cần đề cập đến nữa!

Trước tình hình hiện nay: (1)Đối nội, phải thực hiện đoàn kết toàn dân để tạo sức mạnh tự vệ trước hoạ xâm lăng...(2) Đối ngoại, phải vận động ngoại giao với các nước đồng minh, nhất là tại diễn đàn Liên Hiệp Quốc, vận động mở các hội nghị quốc tế về lãnh thổ, lãnh hải, yêu cầu ủng hộ Việt Nam...

Phải thực hiện các quyền tự do, dân chủ cho dân.

  • -Quyền tự do tôn giáo
  • -Quyền tự do tư tưởng
  • -Quyền tự do chinh trị
  • -Quyền tư hữu của người dân
a.- Quyền tự do tôn giáo

Tôn giáo là phần cao nhất trong sinh hoạt tinh thần của con người. Đó là nhu cầu tối thượng không thể không có được trong lịch sử nhân loại, trên cả nhu cầu về ăn ở, nghệ thuật, triết học và chính trị. Lịch sử đã chứng minh: các chính quyền chủ trương độc tài, độc tôn, đàn áp tôn giáo...Kết quả, tôn giáo vẫn tồn tại mà chính quyền thì sụp đổ.

Vì thế, phải tôn trọng quyền tự do tôn giáo của người dân, mọi người có quyền tin theo bất cứ tôn giáo nào, không bị ép buộc phải từ bỏ hay gia nhập tôn giáo. Nhà nước tôn trọng tài sản, nơi thờ tự cũng như các cơ sở văn hoá, giáo dục, y tế, xã hội, từ thiện của các tôn giáo. Trả lại các cơ sở thuộc quyền quản trị của các tôn giáo trước đây đã bị chính quyền CSVN tịch thu. Việc điều hành các Giáo Hội, bổ nhiệm các cấp lãnh đạo, tuyển chọn tu sĩ, chương trình huấn luyện đào tạo cán bộ tôn giáo,v.v...do các Giáo Hội tự do quýêt định, nhà nước không được quyền can thiệp vào nội bộ của các Gáo Hội. Các Giáo Hội được tự do hoạt động để xây dựng đất nước nhất là các công tác xã hội, từ thiện, y tế và văn hoá giáo dục,.v.v...Nếu không có sự hiện diện của các tôn giáo tại Việt Nam thì nền giáo dục duy vật vô thần của CS đã làm sụp đổ các truyền thống văn hoá, luân lý đạo đức của tổ tiên chúng ta từ lâu rồi!

b.- Quyền tự do tư tưởng

Các nước văn minh trên thế giới đều tôn trọng quyền tự do ngôn luận, gọi là "đệ tứ quyền". Tại Việt Nam, từ khi đảng CS lên lãnh đạo, đã tứơc đoạt "đệ tứ quyền" của người dân, đàn áp khủng bố giới văn nghệ sĩ, bắt buộc mọi người phải đi theo một chủ nghĩa duy nhất, phải suy nghĩ một chiều, tất cả mọi phương tiện truyền thông đại chúng chỉ để phục vụ cho chính quyền và đảng CS mà thôi. Do đó, giới văn nghệ sĩ đã mất hết khả năng sáng tạo, dân tộc hoàn toàn chịu thiệt thòi, không có văn chương, không có văn học nghệ thuật sáng tạo, Việt Nam đi thụt lùi trong khi cả thế giới càng ngày càng tiến bộ vượt bực về mặt tư tưởng.
Vì thế, phải trả lại quyền tự do tư tưởng cho người dân. Mọi người có quyền sáng tác và xuất bản tác phẩm của mình. Cá nhân hoặc tập thể có quyền tổ chức cơ sở xuất bản, phát hành báo chí, sách vở...Các cơ quan ngôn luận có quyền nói lên sự thật trong xã hội, có quyền chỉ trích những điều sai lầm và tệ trạng xấu xa của chính quyền.

c.-Quyền tự do chính trị

Các nước tự do trên thế giới hiện nay đều công nhận vai trò chính đảng rất quan trọng trong sinh hoạt chính trị của một chế độ dân chủ. Múôn có dân chủ thì phải có sinh hoạt chính trị dân chủ. Người công dân được quyền trình bày tư tưởng chính trị của mình qua sách vở, báo chí, qua các phương tiện truyền thông và phải có quyền đối lập về chính trị. Quyền đó phải được Hiến Pháp và luật pháp bảo vệ. Chính đảng đối lập phải được quyền tự do hoạt động hợp pháp. Đảng đối lập kiểm soát chính quyền một khi chính quyền sai lầm hoặc không thực thi dân chủ. Trong Quốc Hội phải có tiếng nói của phe đối lập để chỉ trích, phê bình, kiểm soát Hành Pháp trong việc thi hành chính sách qúôc gia. Quyền tự do ngôn luận cũng là một phương tiện để kiểm soát chính quyền: sách vở, báo chí, các cơ quan truyền thông là phương tiện phản ánh dư luận quần chúng, nói lên những sai lầm của chính quyền...Do đó, quyền tự do sinh hoạt chính trị phải đi đôi với quyền tự do ngôn luận. Tại Việt Nam hiện nay, đảng Cộng Sản chủ trương chế độ độc tài, không có chính đảng đối lập, là đi ngược lại với quyền tự do chính trị, đi ngược lại khát vọng tự do dân chủ của con người.

Vì thế, người công dân được quyền cư trú, làm ăn và đi lại bất cứ nơi nào trên lãnh thổ Việt Nam, không bị giới hạn bởi chế độ hộ khẩu. Mọi công dân được quyền sinh hoạt chính trị tự do, được quyền hội họp, được quyền bầu cử ứng cử tự do. Các thành phần đối lập về chính trị phải được tự do ứng cử để có tiếng nói đối lập trong Quốc Hội. Luật Quy Chế Chính Đảng phải được Quốc Hội thông qua để định chế hoá vai trò chính đảng trong một chế độ dân chủ. Quốc Gia phải công nhận chính đảng công khai, hợp pháp. Chính đảng được thành lập và hoạt động tự do, có trụ sở, có cơ quan ngôn luận để phổ biến chủ trương đường lối chính trị của mình, có ban chấp hành, có đảng viên, có tài sản riêng và được hưởng tư cách pháp nhân.

Chính quyền không được xem chính đảng như là một hội ái hữu hay hiệp hội tư. Trong các cuộc bầu cử, nếu chương trình xây dựng đất nước và nhân sự lãnh đạo của chính đảng được nhân dân ủng hộ thì chính đảng sẽ có mặt tại Quốc Hội hay trong cơ quan Hành Pháp, Tư Pháp để lãnh đạo đất nước. Tam quyền: Lập Pháp (Quốc Hội), Hành Pháp (Chính Phủ, bộ máy hành chánh), Tư Pháp (Toà Án) hoàn toàn phân biệt và hoàn toàn độc lập và đại diện cho quyền lãnh đạo tối cao của qúôc gia do dân bầu lên. Ngoài ba cơ quan nầy, không có một chính đảng nào giữ vai trò lãnh đạo đất nước.

d.- Quyền tư hữu của người dân

Để thực thi công bằng xã hội, trước đây chế độ VNCH đã truất hữu ruộng đất của những địa chủ không thực sự canh tác ruộng đất của mình, để cấp phát cho nông dân (theo luật Người Cày Có Ruộng) và quốc gia bồi thừơng cho các chủ đất theo thời gian, mỗi năm một phần trong mừơi năm hay hơn nữa. Tiền bồi thường đó lấy từ ngân sách quốc gia và viện trợ Mỹ...Tuy nhiên nhà nước cũng dành cho những chủ đất một số ruộng tối thiểu là năm (05) mẫu tây để lo việc giỗ chạp đối với tổ tiên của họ (ruộng hương hỏa). Nhà nước cũng tôn trọng các di tích lịch sử của qúôc gia hay của các dòng họ như nhà thờ họ (từ đường), mồ mả, lăng mộ...

Nhà nước biết ơn người đã bỏ tiền, bỏ công sức cũng như trí óc để đầu tư canh tác, khai khẩn đất hoang nhờ đó mà những chỗ đất hoang vu hay rừng hoang đã trở thành ruộng vườn, làng mạc. Công lao đó đã có từ thời các chúa Nguyễn (thế kỷ 17, 18) đến sau nầy. Chính sách ruộng đất đã chủ trương làm sao cho nông dân có ruộng để sinh sống và cũng không "tịch thu" hết tài sản của người chủ ruộng. Do đó không gây kinh hoàng, bất mãn, tang tóc cho người chủ ruộng trước kia (khác với chính sách đấu tố địa chủ tại miền Bắc dứơi chế độ CS trước đây).

Vì chiến tranh và vì hoàn cảnh đất nước, nhiều người đã bỏ chạy khỏi quê hương của mình và nhiều người khác (nhất là thành phần cán bộ, đảng viên đảng CSVN) đã chiếm đoạt nhà cửa, di tích lịch sử của các dòng họ...biến những nơi đó thành tài sản riêng của mình và xoá hết các di tích kỷ niệm của các gia đình, dòng họ. Điều nầy đã tạo ra một nỗi đau xót cho nhiều người, nhiều gia đình, dòng họ. Ý thức rằng việc hình thành một xã hội, một qúôc gia là do công lao của nhiều người, của nhiều đời, không phải chỉ do một nhóm người, một đảng chính trị. Những người hiện tại đang thừa hửơng công lao của người xưa phải biết rõ diễn tiến của lịch sử từ quá khứ cho đến hiện tại.

Vì thế, phải trả lại tài sản cho các tôn giáo, các dòng họ và các gia đình đã bị cướp đoạt do hoàn cảnh chiến tranh, phải xa lánh nơi sinh quán, nơi cư trú của mình để đi đến một nơi khác. Có những người từ 1975 đến nay vẫn sống trên đất nước Việt Nam, vẫn làm nhiệm vụ công dân đối với qúôc gia dân tộc của mình, nhưng nhà cửa, vừơn tược, đất đai của họ đã bị chiếm đoạt bởi người khác và ngay cả mồ mả của cha mẹ, ông bà, tổ tiên,v.v...vẫn bị dày xéo, di dời hay xoá bỏ hết dấu tích. Nếu không trả lại hết thì cũng phải trả lại nhà cửa, vừơn tựơc của họ vì đó là di tích, là kỷ niệm thiêng liêng của gia đình, dòng họ...Đây là một vấn đề nan giải, nhưng cũng phải quan tâm và có chính sách.

Phát biểu của Gs Nguyễn Lý-Tưởng tối Thứ Sáu 26/9/2008
từ 7:00 PM đến 9:00 PM giờ California trên Diễn Đàn Paltalk
"Dân Tộc Sinh Tồn và Dân Chủ Pháp Trị"