BAO GIỜ SỰ THẬT ĐƯỢC TÔN TRỌNG

Trong những ngày vừa qua, tình hình cầu nguyện cho công lý và hoà bình tại Toà Khâm Sứ và DCCT – Giáo xứ Thái Hà, theo lẽ thế gian, đang trở nên hết sức tồi tệ. Người dân nghèo đã không còn được bảo vệ, bởi Chính quyền đã dùng bạo lực để trấn áp, phong tỏa và cướp đoạt trắng trợn đất đai của người dân. Hơn thế nữa, Chính quyền đã dùng những phương cách hạ cấp và bất nhân nhất khi dùng những người nghiện hút, du đãng … để đe dọa và tấn công các giáo sĩ, tu sĩ và giáo dân.

Người dân nghèo không được bảo vệ thì đã rõ trong chế độ CSVN này.

Thử đi một vòng đất nước, từ thành thị đến thôn quê, nhất là những vùng đồng bào dân tộc ít người, tìm xem có nơi nào người dân thực sự được coi trọng, được bảo vệ?

Tại sao một chế độ “do dân, vì dân” lại không coi trọng, bảo vệ dân nhưng lại vẫn cứ tồn tại như thế? Thưa bởi vì trong xã hội này, SỰ THẬT KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC TÔN TRỌNG. Mà khi sự thật không được tôn trọng, người ta sống trong cái giả mà tưởng thật, trong tình trạng bị coi thường mà cứ ngỡ mình được trân trọng …

Điều này đã được chứng minh rõ nét từ hơn tháng nay khi hệ thống truyền thông nhà nước vu khống, bịa đặt để kết án người dân Thái Hà khi họ bắt đầu thắp nến cầu nguyện cho công lý và hoà bình. Nội dung và tầm mức vu khống ngày càng ghê gớm và khủng khiếp theo thời gian.

Đúng hơn thì sự thật không được tôn trọng đã có từ mấy chục năm nay, kể từ khi “cách mạng thành công, đất nước về tay nhân dân” vào tháng 9 năm 1945, sự thật đã không được tôn trọng bởi Sự thật đã bị phỉ nhổ và bị che đậy, khởi đi từ chính cụm từ “Đất nước về tay nhân dân” thực ra chỉ là cái bánh vẽ làm cho những người dân vốn lương thiện, chân chất, đơn sơ, bị ngộ nhận trong hoàn cảnh sống bình an giả tạo.

Hiến pháp ra đời từ những ngày đầu, sau đó là những bộ luật được ban hành, rồi những nghị quyết, thông tư ra đời để điều hành và cai trị đất nước, “… hầu đưa đất nước đi lên sánh vai với Năm Châu Bốn Bể, hầu làm cho người dân được no ấm, hạnh phúc, …”. Tất cả những mục đích xem ra cao quý đó thực chất chỉ là những bức bình phong đẹp đẽ che đậy một thực tế hết sức đau lòng đầy tính bất nhân: gồng xiết người dân trong một sợi dây vô hình làm cho dân càng ngày càng suy nhược và mất hết dũng khí trong cái gọi là “biết ơn đảng, biết ơn nhà nước”. Bởi thực chất của hiến pháp, của các bộ luật … đều ẩn chứa (cách tài tình) nhất quán nội dung này: Đảng phải lãnh đạo, phải thống lãnh, phải chi phối tất cả người dân Việt Nam, từ tinh thần, đến vật chất, bất luận thuộc địa hạt nào, lãnh vực nào…. dù điều đó chính nghĩa hay phi nghĩa, mang lại lợi ích thực hay không.

Một người bình thường nếu đọc các văn bản pháp luật, phân tích và nối kết các điểm trong cùng một văn bản, dĩ nhiên cũng phải biết thoát ra khỏi thái độ “phục đảng”, sẽ thấy ngay điểm nhất quán này. Điều này càng được thấy tỏ tường hơn trong cách điều hành đất nước, trong cách “coi sóc” người dân. Bất cứ ai nói ngược lại với đảng là y như rằng bị trấn áp, bị bôi nhọ, vu khống … không thương tiếc. Bất cứ việc gì mà có lợi cho đảng và đảng viên, thì dù có xấu xa đê tiện, có bất nhân phi nghĩa như thế nào cũng được ém nhẹm hoặc đánh tráo từ đen thành trắng.

Về lý thuyết thì CS lúc đầu đã đưa ra một số điều mị dân, làm dân nghèo hứng khởi, nhưng về phương diện thực hành thì CS bất nhân, chà đạp lên phẩm giá con người và huỷ diệt nhân loại. Đó là một thực tế mà những người có lương tri và tỉnh táo đều có thể thấy rõ, và Đức Cố GH Gioan Phaolô II, một nạn nhân của chế đệ CS, nói rõ ra điều đó. Chính vì thế mà sau mấy chục năm sống trong chế độ này, có quá nhiều người dân đã thực sự chán ghét nó. Mặc dù người nói rõ ra điều đó không nhiều, hoặc vì sợ bị tù đày, sợ bị quy chụp phản bội tổ quốc (đảng là tổ quốc mà?!), sợ mất công ăn việc làm, liên luỵ đến gia đình ….

Nhưng nếu thử làm một cuộc trưng cầu dân ý xem sao. Sẽ có ngay sự thật!

Vậy tại sao CS vẫn cứ sống ngang nhiên đó thôi? Thưa bởi vì họ có những miếng độc chiêu khiến cho sự thật vẫn cứ phải nằm trong bóng tối:

• Đó là sự chia cắt, cô lập và đè bẹp ngay những tiếng nói vừa được cất lên, bằng một bộ máy tuyên truyền vô nhân đạo nhất cũng như bằng sự tấn công trấn áp từ cơ sở thôn, xã …, khiến cho dù có nhiều người bị áp bức, bị uất ức vì mất đất, mất người, mất cả cái cao quý của con người là phẩm giá, sự tự do … thì cũng chẳng mấy ai lên tiếng được hoặc có lên tiếng cũng bị lên án gay gắt. Điều này khiến cho những tiếng nói có lương tri tiến bộ khó có thể tập hợp để tạo nên một đối trọng cần thiết.

• Đó là lợi dụng tâm cảnh an phận của người dân, chính quyền đã khéo léo tạo cho đa phần người dân cảm giác an bình giả tạo và một thái độ “biết ơn đảng ơn nhà nước” một cách mù quáng. Chưa cần nói đến khía cạnh chính trị, quan hệ quốc tế, nhất là trung Quốc, cũng chưa cần xét đến sự chia rẽ sâu sắc giữa các phe phái trong chính quyền vì quyền lợi riêng, vốn được che đậy rất cẩn trọng, mà chỉ cần phân tích khía cạnh phát triển kinh tế sẽ thấy rõ ngay sự “an bình” người dân được hưởng và “sự chăm lo” của chính quyền dành cho người dân giả tạo như thế nào. Kinh tế có vẻ phát triển vì nhiều cao ốc mọc lên, nhiều công trình công cộng được xây dựng tạo công ăn việc làm cho người dân, nhiều công ty nước ngoài đầu tư vào. Thực chất là gì? Vay mượn cả. Có vay thì phải trả, cả vốn lẫn lãi. Thế hệ này không trả thì thế hệ sau phải trả. Trong khi số lượng vốn ngoại tệ đầu tư khổng lồ vào đất nước thì hiệu quả ra sao, thực chất có bao nhiêu phần trăm đến được với công trình thì đố ai biết chính xác, nhưng điều ai cũng biết là công trình này nối đuôi công trình kia thi nhau xuống cấp, hư hỏng, ngay khi chưa phát sinh hiệu quả, chưa sinh lãi. Nguy cơ sụp đổ kinh tế đất nước trong tương lai gần là rất lớn. Người dân phải lãnh đủ khi nai lưng gánh chịu hậu quả từ nguồn tiền vay mượn của nước ngoài!

Mặt khác, chính quyền cứ phô trương ra những cái họ đang xây dựng cho dân, cứ như là ân huệ ban tặng hậu hĩnh, khiến cho nhiều người cứ ảo tưởng rằng mình đang được chăm lo. Trong khi những việc ấy là bổn phận và trách nhiệm của chính quyền, như hầu hết các chính quyền khác trong thế giới văn minh này thực hiện! Thì chính TGM Ngô Quang kiệt đã nói rõ ra điều ấy. Khi ông Thảo, Chủ Tịch Tp. Hà Nội cứ lải nhải rằng chính quyền đã tạo điều kiện cho dân tổ chức lễ Noel, tổ chức các sinh hoạt tôn giáo thì TGM Kiệt đã nói thẳng: “Tổ chức lễ Noel là quyền người dân được hưởng chứ không phải xin mới được. Đó là trách nhiệm của chính quyền.”

Trong những ngày gần đây, SỰ THẬT bị chính quyền xúc phúc phạm và phỉ nhổ đến mức tang thương và thâm hiểm hơn lúc nào hết. Khi thông tin ngôn luận một chiều đã làm một việc đê hèn là cắt xén lời TGM Ngô Quang Kiệt để tạo dư luận phản đối ngài. Khi chính quyền vừa dùng những biện pháp hạ cấp nhất là thuê mướn những kẻ nghiện hút, du đãng trấn áp nhà thờ Thái Hà bằng những việc làm mất hết tính người, lại vừa dùng thông tin một chiều như là “quần chúng nhân dân phẫn nộ, phản ứng gay gắt những chức sắc nhà thờ Thái Hà…” để tạo dư luận chống lại chính các nạn nhân.

Sự thật vẫn là sự thật dù nó có bị che đậy đến mức nào.

Nhưng dù biết vậy, thì cho đến khi sự thật được nhìn nhận, nạn nhân vẫn cứ bị coi là tội phạm, người dân thấp cổ bé miệng vẫn cứ phải chịu đau khổ, và những sự nhiễu nhương hắc ám vẫn cứ hoành hành dưới vẻ trá hình là “xây dựng tổ quốc ấm no hạnh phúc, phục vụ công ích cho người dân…”, mà thực chất là phục vụ lợi ích cho một bộ phận rất nhỏ, quyền lực trong tay.

“Ác giả ác báo”. Vẫn biết đó là quy luật tất yếu, nhưng trong khi kẻ ác vẫn hoành hành, chúng ta cứ nhẫn nại đứng nhìn?

Im lặng trước sự ác là thái độ đồng lõa với tội ác.

Những con người có lương tri cần phải thẩm định bản chất của sự kiện Thái Hà và Toà Khâm Sứ để nhận chân bản chất vấn đề không phải chỉ là những miếng đất, mà sâu xa hơn nhiều, là sự bất công của xã hội, là sự coi thường luật pháp của chính nhà cầm quyền, làsự coi thường sự thật trong chính hành vi giả trá vu khống, là hành vi lộ liễu phản lại người dân. Nhận chân như thế để thấy rõ vấn đề đang liên quan đến tất cả chúng ta, đại bộ phận quần chúng của đất nước hơn 80 triệu người dân này.

Cần phải thoát ra khỏi sự an bình giả tạo bản thân mình đang có, để nhận rõ sự nguy hiểm đang ẩn tàng phía trước – cứ tin tôi đi: bây giờ là giáo dân Thái Hà, giáo dân phố Nhà Chung, sẽ đến lúc là quý vị đấy (hay cũng có thể quý vị đang phải gánh chịu bất công mà không biết nói cùng ai) – để cùng can đảm đứng lên mà hiệp thông với nhau để bảo vệ công lý.

Nhất là những người lãnh đạo tinh thần của một cộng đồng nào đó. Sự can đảm của quý vị thật cần thiết biết bao.

Đừng im lặng nữa, để cho SỰ THẬT ĐƯỢC TÔN TRỌNG, CÔNG LÝ ĐƯỢC BẢO VỆ!