Cuộc đấu tranh tinh thần kiên trì nhưng bất bạo động

Hãy nhìn lại một vài sự kiện lịch sử đã diễn ra trên dân tộc Việt Nam trong thời gian qua từ việc đấu tố địa chủ, tiểu tư sản mại bản, những người Bắc di cư vào Nam năm 1954, công hàm bán nước của ông Phạm Văn Đồng năm 1958. Việt cộng cưỡng chiếm Miền Nam năm 1975, nhìn lại đạo đức, luân lý của toàn xã hội Việt Nam bị sa đọa, xuống dốc; Nhìn lại sự tồn tại của các tôn giáo trong tan rã hay trong kiếp xin cho, cướp phá chùa chiền, giật sập nhà thờ, nhà nguyện…; Nhìn những người dân oan đi khiếu kiện cả hai miền đất nước với đảng cộng sản lãnh đạo toàn dân, mà đảng lại đứng lên trên cả luật pháp, tư pháp và hành pháp; thậm chí đứng lên đầu cả hiến pháp. Và vì thế cho nên đi kiện đảng, chẳng khác gì đi kiện củ khoai mà thôi.

Và đặc biệt thông qua cách cư và hành động thô bạo và vô nhân đạo của tập đoàn cộng sản Việt Nam qua vụ việc Thái Hà và tòa Khâm Sứ trong thời gian vừa qua họ đã dùng cả dùi cui, roi điện, hơi cay… trong khi những con chiên ngoan đạo đang hiền lành đọc kinh cầu nguyện, hát kinh hòa bình, để đòi hỏi lẽ phải, công lý trong tinh thần ôn hòa, bất bạo động…Và tiếp những ngày sau đó cộng sản đã dùng luôn đến cả những hạng người sì ke ma túy, trường cai nghiện hút sách, cái bang gỉa, giáo dân giả, linh mục giả, và huy động thêm lực lượng các thành phần xấu trong xã hội để đưa tới nơi những người công giáo đang tụ họp cầu nguyện bằng cách phá phách, chửi bới, đánh đập, gạt chân cho người ta té, nhổ nước miếng vào mặt, vào đầu các giáo dân và các tu sĩ đang hiền từ hướng tâm cầu nguyện cho những kẻ gian ác.

Chúng đã vấy bẩn bàn thờ Chúa, Đức Mẹ bằng dầu nhớt và mắm tôm, và đổ rác rưởi chung quanh bàn thờ của Chúa Mẹ tại Linh Địa Thái Hà. Chúng đập phá đền Thánh Giêrađô; Chúng lại còn dùng loa phóng thanh với công suất cực mạnh để chõ mồm vào nhà thờ để khiêu khích, thậm chí còn vào hẳn nhà thờ để quấy rối, hát nghêu ngao để phá đám thánh lễ. Chưa xong họ còn đến tận nhà, tới tận trường học, tới những nơi xa xôi để dọa nạt và đe dọa học sinh, sinh viên và các giáo dân hiền lành chất phát ở những giáo xứ xa xôi…

Cả một guồng máy chế độ với hơn 600 tờ báo đài truyền thanh, đài truyền hình tham gia bôi nhọ, và kích động quần chúng nhân dân lên án giáo dân Thái Hà và tòa Khâm Sứ đã phá tài sản nhà nước, phá hủy tài sản công cộng, tài sản nhân dân.. . .Thậm tệ hơn lại đi cắt xén lời phát biểu chân tình, có tính cách xây dựng của đức tổng GM Ngô Quang Kiệt, với ngụ ý xuyên tạc, rồi đăng lên báo, đọc trên đài, trên truyền hình để lên án, mạ lị và sỉ nhục đức tổng GM Ngô Quang Kiệt. Bôi nhọ trực tiếp tới danh dự, tới thanh danh của ngài và gián tiếp bôi nhọ giáo hội công giáo Việt Nam. Họ kích động lòng yêu nước, mạnh mẽ lên án, kết tội ĐTGM một cách rất gay gắt trên truyền thông đại chúng trên cả nước, để tạo nên sự căm tức, phẫn nộ của toàn dân. Nhưng sự thực có những điều trái ngược ở đây là, cộng sản càng ra sức hạ uy tín và thanh danh của ĐTGM, thì uy tín của ngài lại được ngời sáng và thanh danh của ngài lại được tăng lên rất nhiều trên cả nước và trên cả thế giới sau khi người ta biết rõ dã tâm ác độc của cộng sản.

Qua những sự việc kể trên, chúng ta mới thực sự càng ngày càng hiểu rõ hơn về bản chất một chế độ mà vốn sở trường bản chất là lật lọng, tráo trở và gian ác. Những đặc tính này đã thấm vào trong xương máu, não tủy của họ đến cỡ nào.

Mặc dầu phải đối diện với những người cộng sản nham hiểm và ác độc như thế, nhưng Giáo Hội, các linh mục, giám mục vẫn khuyên bảo giáo dân hãy yêu thương họ, tha thứ cho họ, cầu nguyện cho họ mau sớm tỉnh ngộ, xa lánh những kẻ gian ác, để trở về con đường ngay chính, con đường chính nghĩa, con đường sự thật, con đường mà sẽ dẫn đưa, và hướng dẫn họ ra khỏi bóng đêm đen, và sẽ hướng dẫn họ trên con đường hoàn thiện, trở thành những người tốt cho đời, cho xã hội và cho tôn giáo.

Cho nên trên con đường đòi công lý, họ đã đến linh địa Đức Bà Hằng Cứu Giúp, tòa Khâm Sứ, để cầu nguyện, họ cam chịu những vất vả, đau đớn, trên thân xác và bị xỉ và khinh khi về tinh thần. Họ vẫn nhẫn nhục đè nén trên những chấn động tinh thần một cách sâu sắc vì lý tường và vì đức tin.

Qua việc đối đầu đi tìm công lý, qua thử thách, họ thấy mình can đảm hơn, kiên vững hơn. Khi biết được việc làm của mình có chính nghĩa, đang được cả thế giới lên tiếng ủng hộ. Cho nên bất cứ ở đâu có những người Việt định cư, đều cầu nguyện cho hòa bình, công lý của những người đang lên tiếng đòi hỏi tại quê nhà. Trong nước và ở khắp nơi đã đồng hưởng ứng hiệp thông cầu nguyện, kể cả những người bên lương rải rác cũng đã lên tiếng ủng hộ, nếu không nói là toàn dân đang âm thầm ủng hộ cho công cuộc đòi hòa bình, công lý và sự thật và đặc biệt hơn hết là được HĐGMVN đã ủng hộ cho những anh chị em đang đòi công lý này.

Người Công giáo được Chúa dậy phải yêu thương tất cả mọi người: “Hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em, hãy làm lành cho kẻ nguyền rủa anh em, và cầu nguyện cho kẻ vu khống anh em” ( Lc 6, 27-28).

Và chính Chúa Giêsu cũng đã làm gương và là nhân chứng cho lời dậy tình yêu bao la đó, khi Ngài chuẩn bị tắt hơi thở cuối cùng trên cây thập tự giá, lúc ấy Ngài đã mở miệng: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” ( Lc 23,34).

Vậy với tâm tình đó, chúng ta cũng cầu nguyện cho tất cả mọi người, ngay cả cho những kẻ thù đang hãm hại mình. Chúng ta cầu nguyện cho họ mau sớm tỉnh ngộ, để trở về với chính nghĩa của dân tộc. Chúng ta những người yêu nước, yêu sự thật, yêu công lý sẵn sàng giơ rộng vòng tay tiếp đón những kẻ cộng sản thức thời đã trở về với chính nghĩa quốc gia. Như câu chuyện đứa con hoang đàng kể lại trong phúc âm…

Thế nhưng chúng ta sẽ không bao giờ cầu nguyện hay yêu thương một chế độ vô thần cộng sản gian ác, tráo trở, lật lọng, gian xảo, dám phạm thượng đến cả Thượng Đế và Trời Phật được. Một chủ nghĩa với những học thuyết tàn bạo, vô luân không thể tồn tại trên quê hương, trên thế giới mãi mãi được. Diệt là diệt cái chủ nghĩa gian ác, một chủ thuyết sai lầm. Chứ chúng ta không tận diệt hết những con người lầm đường lạc lối.

Trong cuộc đấu tranh với cộng sản vô thần hiện nay, chúng ta cần cầu nguyện trong ôn hòa, bất bạo động. Đó là một sự hiệp thông linh thiêng từ Trời Cao tới những con người nơi trần thế, mà đang hàng ngày khát khao hòa bình, và công lý và cũng là một dấu chỉ của sự hiệp thông sâu sắc giữa những con người và giữa các tôn giáo với nhau trong sự hướng thượng siêu nhiên cầu nguyện cho chân thiện mỹ được nở rộ trên quê huơng, cho hòa bình, công lý thực sự trở về với dân tộc.

Bây giờ hơn lúc nào hết giáo hội Công Giáo, các tôn giáo ở Việt Nam, cùng toàn dân cần hiệp thông cầu nguyện để ánh sáng chân lý, công lý phải được bừng sáng lên, để toàn dân lấy lại công bằng, và vực lại luân lý, đạo đức đang bị suy đồi và đang trên đà sụp đổ.

Sức mạnh toàn dân, sức mạnh của các tôn giáo trong tinh thần thống nhất, hiệp thông cầu nguyện, nó sẽ là niềm tin, nguồn hy vọng để trừ khử những bất công, những kẻ bóc lột, chống lại sự dữ, làm tan đi nghiệp chướng đang đè nặng trên dân tộc Việt Nam. Chúng ta cầu nguyện cho xã hội thay đổi, cho đất nước được phát triển tốt đẹp hơn.

Mặc dầu cầu nguyện để mưu tìm hòa bình, công lý nó sẽ gặp rất nhiều gian nan, thử thách, có khi phải vác thánh giá nặng nề trên hai vai, trên con đường đi tới vinh quang. Cho dù thánh giá đó có thể là mồ hôi, nước mắt, máu đổ, thịt rơi, thì chúng ta, toàn dân Việt cũng phải bắt đầu dấn thân ngay hôm nay. Có như thế thì hòa bình, công lý và sự thật mới có cơ may hé lộ bừng sáng lên lúc bình minh khi mặt trời mọc.

Chúng ta phải hiệp thông cầu nguyện cho tới khi nào vô thần chấp nhận công bằng, công lý cho toàn dân, bằng hiện thực, chứ không phải trên những lời hứa suông.

Dù hoàn cảnh sau này diễn biến có phức tạp có xấu đi thế nào đi chăng nữa. Chúng ta cũng phải cố gắng chỉ chú tâm cầu nguyện trong ôn hòa, bất bạo động để mưu tìm hòa bình, công lý, sự thật trở về cho quê hương, và các tôn giáo mới thôi.