Chùm thơ về Thái Hà

CÁC EM HIỂU ĐƯỢC CHĂNG?
(Tặng sinh viên Việt Nam và các cháu ở Thái Hà)

Khi những kẻ tự xưng là vua quan cúi đầu khiếp sợ,
lơ láo nhìn bọn rợ xéo biển Đông;
thương thay bầu máu nóng Lạc Hồng
lạc loài chảy dưới cùm gông, bạo lực…

Sao không để giòng máu thiêng rạo rực
tuôn trào ca bài độc lập nước non?
lại dập đi ngọn lửa trẻ đượm nồng,
rắp tâm giết chồi non vàng đất nước ?

Đến bao giờ các em tôi hiểu được,
chút đất thừa nặng hơn cả giang sơn ?
bởi lòng tham dạy họ phải căm hờn
vào sổ đen con dân chưa kịp lớn!!!

DỰ CẢM

Vết nhơ lớn thời đại
chôn tại Thiên An môn,
làm ngục nhốt linh hồn
bọn phi nhân cuồng sát…

Xin hoà cùng giọng hát,
thiết tha kinh hoà bình
làm ánh sáng lung linh,
thắp đường công lý đến…

xin trên tay ngọn nến
mờ vệt xích xe tăng
dấu vết đã in hằn
cày lương tâm nhân loại…

xin đừng học tập lại
bài cuồng sát phi nhân
Thái Hà - Thiên niên hận…

CÁI LƯỜM CỦA CÔNG LÝ

Khi tổng quản quắc mắt,
bọn thái quan cúi mặt;
để thái quan quắc mắt,
mặt thái giám đổi màu,
ấy là lúc bắt đầu
quỉ dương nanh vuốt đỏ!

cái quắc mắt của bọn nổi chìm lấp ló,
man dại,
điên cuồng
để trào tuôn trên dùi cui, roi điện…

vì đất thiêng, cất cao lời cầu nguyện
công lý càng nồng, càng đượm giữa hơi cay;
quắc mắt phơi tội ác giữa ban ngày,
sao rửa được khi hoà bình, công lý đến?!

sức mạnh thực nằm trong lòng yêu mến,
hãy coi chừng
cái luờm của công lý,
của nhân dân…

NGỌN LỬA ĐÃ ĐƯỢC THẮP LÊN
(Kính tặng HĐGM Việt Nam)

Sáu mươi năm,
và còn hơn thế nữa,
những ngọn lửa hồng đã được thắp lên
cháy lên,
buộc đêm đen hơn sáu mươi năm dài
phải phơi hình hài ác quyền ra ánh sáng…

Chân lý không thể cướp bằng súng đạn
Chỉ thuộc về người nhận ra chính nó thôi,
dù ngọn nến bị chém ngang đầu
và còn hơn thế nữa,
ánh sáng thật vẫn cứ là ánh sáng…

Khi bạo quyền và lòng tham,
phơi trọn dưới mặt trời tỏ rạng,
vẫn gắng gồng mình khốn nạn dương oai,
trò đấu tố đem diễn lại khôi hài
màn vu cáo hùa vào thành bè nhạc đệm…
và còn nhiều trò hơn thế nữa,
để gọi lại bóng đêm…

Cho dù có vội vàng lấp liếm
biến vật chứng thành qùa phúc lợi tặng dân đen,
sao dấu được sự đê hèn
sao dấu được trái tim đen rệu rã…

Cho dù dùng uy quyền phạt vạ
cảnh cáo, phủ đầu, hạ nhân phẩm…để dương oai,
Và cho dù nhiều hơn thế nữa,
chỉ đủ đánh lừa mặc cảm thiếu chính danh…
Sẽ còn nhiều ngọn nến
Và còn nhiều
nhiều hơn thế nữa…

NGỤC THÁI HÀ

Cháy lên !
Rực sáng lên !
hỡi những ngọn nến hồng,
để xua tan bóng ma Hitler đang sổng ngục,
ngỗ ngược,
nghênh ngông
đang nhập đồng trong tiếng loa gào cuồng loạn,
đang thét gầm ngu ngơ mê sảng,
cày xéo đất thờ, chà đạp thánh thần thiêng !!!

Cháy lên !
Rực sáng lên !
hỡi ngọn lửa tinh tuyền,
để những tiếng rủa nguyền của thời đảo điên đấu tố,
thôi quay về
báng bổ lương tri,
thôi quay về
phỉ nhổ khinh khi
để sự thật gọi mời công lý đến !!!

Hát lên !
Lừng vang lên !
Lời Kinh hoà bình,
Bản tình ca của lòng yêu mến,
Để yêu người
chuyến choáng men tham,
hốt hoảng tung lời cảnh cáo sở sàm,
an bình cho những ai,
chặt đôi lời nói thật
để đặt điều man trá…
Hát lên ! Cháy lên !
Ngục Thái Hà đày đoạ…

LƯU DÂN

Tôi đã là lưu dân
trên mãnh đất cha ông,
thôi đành phải gánh gồng
thân xác mình chạy trốn…
Tôi đành làm lưu dân
gói trời cao đất rộng,
làm gia tài bé mọn
lang thang khắp phố phường…

Tôi đành làm lưu dân
Ngơ ngác giữa ruộng vườn,
Anh đành phải tha phương
Mang quê hương trốn chạy…
Chúng mình là lưu dân
Mong có ngày tìm lại
Đất hương hỏa nghìn năm
Cho cha ông còn mãi…