Hãy để “Ông Chủ Nhân Dân” thưa chuyện với những “Ngài Nô Bộc” của mình:

Bài 1:: Bầu Cử: Công cụ giám sát

Tại Mỹ, chỉ còn một hai ngày nữa, Ngày 4 tháng 11 sẽ chấm dứt cuộc vận động tranh cử chưa từng có trong lịch sử nước Mỹ: quyết liệt, hoành tráng, đầy kịch tính suốt 18 tháng của hai đảng Cộng hòa và Dân chủ, McCain với khẩu hiệu “Quốc Gia Trên Hết” và Obama với “Thay Đổi”. Hai đảng và các ứng viên của họ phô diễn lực lượng và tổng lực tung ra tất cả những đường lối chính sách khả thi giải quyết những vấn nạn bức xúc sát sườn, suy thoái kinh tế, thất nghiệp, an sinh xã hội yếu kém, đe dọa khủng bố, thuế má bất hợp lí, năng lượng lệ thuộc, ô nhiễm môi trường, hôn nhân đồng tính, suy giảm uy tín trên chính trường thế giới …

Người dân Mỹ có đầy đủ thông tin, đa dạng đa chiều, những diễn biến xảy ra từng phút được truyền trên các phương tiện truyền thông độc lập. Người dân được trang bị kiến thức, tự do quyết định, và dư thừa điều kiện để sử dụng lá phiếu quyền lực của mình như công cụ chọn cho mình những nô bộc sạch sẽ nhất và đắt ý nhất. Người dân Mỹ có toàn quyền quyết định YES hay NO, nên bất cứ đảng phái nào, thế lực nào áp đặt hoặc mua chuộc bất chính lá phiếu dưới bất cứ hình thức nào đều tự sát. Các ứng viên tổng thống, dân biểu, thượng hạ nghị sỹ, nghị viên, và các quan chức trong hệ thống nhà nước, như những cậu học trò dự thi đại sát hạch bị nhân dân và báo chí, là những giám khảo quay như dế. Mỗi từ, mỗi câu trả lời, mỗi thái độ đều được hệ thống truyên thông báo đài trực tiếp từng giây cho triệu triệu nhân dân Mỹ và toàn thế giới theo dõi. Toàn bộ hệ thống truyền thông báo đài đều sử dụng hết công suất đem từng chi tiết, hành vi nhỏ nhoi nhất của từng ứng cử viên như chuyện hồi nhỏ ăn học làm sao, quay cóp khi thi cử, mua điểm mua bằng như thế nào, có ăn ở có xa hoa phung phí không, có mua nhà mua xe cho bồ nhí không, đến việc thi hành nghĩa vu người công dân có chu toàn không, sử dụng xe công đưa vợ đi “chùa” như thế nào, lợi dụng quyền lực bất chính sa thải người làm việc dưới tay mình hay nhũng nhiễu ăn của đút lót như thế nào, có liên hệ hoặc bạn bè với bọn khủng bố, bọn găng-tơ cướp giật gì không, có lấy tiền của công cho con ăn học ở nước ngoài không, cho đến từng hoạt động, xu hướng, đường lối, thành tích tiêu cực hay tích cực, những trò chơi xấu bẩn thỉu…vv… nhất nhất được soi rọi đến từng ngóc ngách gần suốt 2 năm, người dân biết rõ tư cách tài đức của người mình bầu như biết rất rõ bàn tay của chính mình. Theo dõi diễn tiến bầu cử của họ mới thấy cái quyền làm chủ của người dân Mỹ nó to lớn và tối thưọng như thế nào!

Bà Phạm Chi Lan, Chuyên Viên Kinh Tế Chính Phủ, trong lần trả lời phỏng vấn trước đây, được hỏi về vai trò giám sát của nhân dân trong quản lí nhà nước, đã không dấu diếm rằng luật pháp nhà nước đang rất lúng túng giữa một bên là xây dựng cơ chế giám sát độc lập của nhân dân để lành mạnh hóa cơ quan quyền lực nhà nước và một bên là xây thêm hàng rào luật pháp để cũng cố ngai vị độc tôn quyền lực.

Với thể chế độc đảng chúng ta, tự do bầu cử tuyển cử, tự do ngôn luận, tự do báo chí chính là những công cụ giám sát cần phải có, là yếu tố tất yếu để lành mạnh hóa bộ máy quyền lực, nhưng những hành xử phi dân chủ của những cơ quan quyền lực, và những phát biểu áp đặt của những quan chức cao nhất nước gần đây đã cho thấy cái tiến trình dân chủ hóa xã hội ở Việt Nam chúng ta đang đi thụt lùi, đã cho thấy Đảng và nhà nước ta không còn lúng túng, quyết định nhập thêm nhiều “kẽm gai”. Chính cái động thái ngược ngạo này mới là lộ trình đang dẫn Đảng và nhà nước ta đến tự sát.

Thưa quí ngài lãnh đạo, nếu quí ngài không mạo nhận là nô bộc của nhân dân, thì hãy để nhân dân chúng tôi, là chủ thực sự của quí ngài, thưa chuyện với những nô bộc của mình:

• Thưa ngài ỦVBCT Phạm Thế Duyệt, ngài cho rằng ĐCS có công giành độc lập cho dân tộc, chống xâm lược, toàn bộ đều do ĐCS Việt Nam lãnh đạo, nên ĐCS đương nhiên lãnh đạo đất nước, chẳng cần đa nguyên đa đảng làm gì, chẳng cần bầu bán tuyển cử làm gì, chẳng có ai, có đảng phái nào có đủ tư cách hơn ĐCS để lãnh đạo đất nước ! Thế thì xin ngài cùng với nhân dân chúng tôi xét công và tội sau hơn 70 năm ĐCS lãnh đạo đất nước:

- Cải cách ruộng đất, con tố cha vợ tố chồng, trí phú địa hào đào tận gốc trốc tận rễ, vụ án Nhân Văn Giai Phẩm vào thập niên 50 đã đưa xã hội miền Bắc xuống đến tận cùng của đau thương, đói khổ và hủy diệt nền tảng luân lí đạo đức.

- Tôn thờ chủ thuyết Cộng Sản tàn độc, tiến hành cuộc chiến tranh ý thức hệ nồi da xáo thịt, hàng triệu người chết, hàng triệu gia đình ly tán tang thương, để lại vết thương hằn sâu trong mỗi người dân Việt, đã là một cái giá quá đắt cho việc thống nhất đất nước sau suốt 3 thập kỷ máu và nước mắt.

- Hèn hạ dâng hiến lãnh thổ, lãnh hải thông qua công hàm công nhận của Thứ Trưởng Ngoại Giao Ung Văn Khiêm 1956, Thủ tướng Phạm Văn Đồng 1958 và hiệp ước nhượng lãnh thổ, lãnh hải của TBT Lê Khả Phiêu, CT Trần Đức Lương 1997-2001 cho người “anh em Trung Cộng”.

- Cải tạo công thương, cải tạo lao động, quản lí kinh tế yếu kém, quản lí nhà nước lạc hậu, tiếp tục đẩy cả dân tộc Việt xuống hạng thấp nhất của tụt hậu, nghèo đói, bất công, tham nhũng hết thuốc chữa, phỉ báng luân lí, đẩy hàng trăm ngàn người dân Việt chết mất xác giữa biển khơi, hàng triệu người dân tha phương nơi đất khách quê người, nhất là quyền làm chủ, quyền làm con người của nhân dân bị tước đoạt.

Thưa ngài Phạm Thế Duyệt, với bấy nhiêu công và tội đó, ĐCS có còn xứng đáng lãnh đạo đất nước nữa không, chắc chắn là không, nếu trong ngài còn chút tự trọng và lương tri. Nhân dân chúng tôi đã có thể từng chọn ĐCS, đảng có khả năng chiến đấu để thống nhất đất nước, và bây gìờ nhân dân chúng tôi cần những đảng phái, những con người có tài kinh bang tế thế để đưa đất nước theo kịp sự tiến bộ của thế giới. Hãy để nhân dân chúng tôi, bằng lá phiếu của mình chọn những nô bộc có đủ đức tài phục vụ dân tộc, đưa đất nước này theo kịp bè bạn năm châu.

• Thưa ngài ỦVBCT Chủ Tịch Nước Nguyễn Minh Triết, với tư cách người có quyền cao chức trọng, người đứng đầu cả nước (theo nguyên tắc), thì cái gì hoặc áp lực nào có thể ức chế ngài để đến nỗi ngài phải thảng thốt cảnh báo “Dù ai nói ngả nói nghiêng, dù ai có muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp gì đó thì không có chuyện đó. Bỏ cái đó đồng nghĩa với chúng ta tuyên bố chúng ta tự sát, cho nên phải củng cố công tác chính trị tư tưởng, củng cố vai trò của đảng…” Thưa ngài, hiểu theo ngôn từ đầy bức xúc của ngài thì rõ ràng có cái gì đó, thế lực nào đó uy quyền, mạnh mẽ, đông đảo, giàu có hơn hẳn quyền lực của đảng, sức mạnh của ba triệu mốt đảng viên; cũng hiểu như ngài nói thì nếu ĐCS Việt Nam không có lá bùa Điều 4 trong hiến pháp (mặc nhiên để ĐCS lãnh đạo đất nước) thì lập tức ba triệu mốt đảng viên ĐCS Viêt Nam phải đồng loạt treo cổ hoăc uống thuốc rầy tự vẫn hết vì không có đất sống (nếu chọn một trong hai giải pháp, chắc chắn Đảng ta với đầy sáng tạo sẽ chọn giải pháp uống thuốc chuột, tuy có tốn kém, nhưng ít đau đớn và hữu hiệu nhất). Ngài nhìn xa trông rộng nhận biết cái thế lực mạnh hơn đế quốc Pháp, đế quốc Mỹ, các thế lực thù địch ngoại bang, để Đảng ta phải khiếp sợ chính là sức mạnh khát vọng tự do dân chủ của nhân dân. Chỉ có ông chủ nhân dân mới có thẩm quyền đặt để, thay thế, sửa đổi hoặc tước hủy những điều khoản lỗi thời của hiến pháp áp đặt. Chỉ có ông chủ nhân dân mới có quyền bắt nô bộc của mình tuân phục và cũng chỉ có bọn nô bộc phản chủ mới tìm đủ mọi gian mưu quỷ kế để trì hoãn tiến trình dân chủ đó. Thưa ngài, tôi may mắn đã có dịp uống với ngài ly rượu trong những ngày ngài làm lãnh đạo tỉnh Bình Dương, những ngày đó tôi thực sự quí phục ngài, là người dám nghĩ dám làm, và cũng không ít nhân dân Bình Dương nhớ ơn ngài đã mạnh dạn đổi mới trong cung cách làm ăn. Ngài sợ hãi cái khát khao tự do dân chủ của nhân dân, chính là ngài còn gần gũi với nhân dân, ngài thấu rõ sức mạnh của nhân dân nó mãnh liệt như thế nào, ngài hiểu rất rõ đã đến lúc Đảng và nhà nước phải giao lại quyền lực cho chính người chủ chân chính của nó, và tôi tin một cách chắc chắn rằng, ngài sẽ là một trong những nô bộc có đủ dũng khí ủng hộ tiến trình dân chủ hóa.

(Xin xem tiếp bài 2: Báo Chí công cụ sắc bén của ai?)