Hãy để “Ông Chủ Nhân Dân” thưa chuyện với những “Ngài Nô Bộc” của mình:

Bài 3: Sở Đoản Uy Tín, Tham Nhũng Sở Trường và Thói Quen Dao Búa

Thưa ngài UVBCHTUĐ, Chủ tịch UBND Tp Hà Nội Nguyễn Thế Thảo, nghe đâu trong một diễn tiến chưa bao giờ xảy ra, hôm 15-10 ỦBND Tp Hà Nội mời họp và thông báo với đại diện ngoại giao các nước tại Việt Nam rằng sẽ đề nghị thuyên chuyển Ông Tổng Giám mục Ngô Quang Kiệt ra khỏi Giáo phận Hà Nội, và ông đã giải thích việc thuyên chuyển này là thể theo tâm nguyện chung của người dân, giáo dân thủ đô. Thưa ngài, nghe tin này toàn dân cá độ vỉa hè khu phố Nhà Chung của chúng tôi nháo nhào, ơi ới đặt cược, một ăn mười, một ăn năm mươi, rồi đến một ăn một trăm là nếu Ngài, ông Thảo, chỉ cần mời gọi dụ dỗ cho tiền, thậm chí dọa bỏ tù, khen thưởng huân chương “vì Sự nghiệp của Đảng bộ và UBND Hà Nội”, tăng lương lên chức, 100 giáo dân thực thụ (không đánh tráo, không giả dạng) trong 282,886 giáo dân của Tổng Giáo phận Hà nội, chịu ký vào tâm nguyện thư mong muốn ông Ngô Quang Kiệt thuyên chuyển chổ khác, hoặc ngược lại cũng chỉ cần 100 giáo dân mong muốn ông Nguyễn Thế Thảo tiếp tục làm Chủ Tịch UBND tp Hà Nội thì một ăn một trăm, cá gì cũng cá, cược gì cũng cược, nhưng mãi đến hôm nay chẳng có ma nào dám bắt cược, may ra còn có ngài Chủ Tịch, tiến sĩ kinh tế và lý luận chính trị cao cấp, UV ban chấp hành TƯ Đảng, điếc và liều mạng có thể dám chơi!? Thực ra khi ngài Chủ Tịch sáng tạo ra cái chuyện tâm nguyện của giáo dân và chuyện thuyên chuyển ông Kiệt đi chổ khác thì cả cái khu phố Nhà Chung này từ dân đen như tôi, bác Hứa, Bí Thư Chi Bộ, Tổ Trưởng tổ dân phố cho đến Bí thư Hảo, Chủ tịch phường Huyền ở đây, và dư luận cả nước biết tỏng tòng tong là ngài Chủ Tịch đang thực sự sợ, ăn ngủ không yên. Bà Tươi, thương binh, Hội Phó Hội Phụ Nữ, 69 tuổi, nói cái thằng Thảo nó ngu chứ có thiếu mẹ gì cách, đem cái sở đoản là uy tín của mình đi đánh đấm cái uy tín sở trường của người thì không chột không què mới là lạ. Chỉ cần một chiêu nhỏ của bà bà này thôi cũng đủ: kiếm một cô em sồn sồn được gái một chút, thí cho chừng mươi, mươi lăm triệu là nó tới cổng 42 Nhà Chung mà cầu nguyện khóc lóc “Ới cố Kiệt ơi cố Kiệt sao cố nỡ bỏ em?”, dĩ nhiên là phải lịnh cho đội ngũ truyền thông báo đài túc trực sẳn thu âm chụp hình, sử dụng nghiệp vụ cắt dán ghép và công nghệ thông tin cao cấp, xin duyệt thường trực Ban Chấp Hành Trung Ương Đảng, làm sao ngay ngày hôm sau tất cả hơn 700 tờ báo, tạp chí, báo mạng, đài truyền hình, đài phát thanh mở hết công suất. Đảm bảo ông Tổng Kiệt, vì sợ nếu tiếp tục ở lại thì xấu hổ cho cả dân tộc này quá tự phải tìm chổ khác mà tu thôi! Cái đó kêu bằng “…cái gì... bất chiến cái gì… tự…tự nhiên thành”, “cái gì …vô độc …cái gì …bất cái gì…bà. .bà bà.”

Thưa ngài Chủ Tịch, cái kế nhỏ này của bà Tươi mà đem khoe với ngài đúng là múa rìu qua mắt thợ, có thể chưa đủ hèn hạ, nhưng biết chừng lại khả thi và vô cùng hiệu nghiệm?!

Thưa ngài Phó Chủ Nhiệm Văn Phòng Chính Phủ, Vụ trưởng vụ Chống tham nhũng Văn Phòng Chính Phủ Nguyễn văn Lâm, hôm nay viết lời này cho ông tôi chắc ông đã yên vị ở vị trí tốt hơn vị trí vào cái ngày mà ông bỏ quên cái Samsonite tiền ở phi trường. Tôi không thắc mắc cái chuyện ông nhận số tiền đó ở đâu và ông đã đem số tiền làm công quả ở đâu. Ở đây tôi mượn lời của ông Nguyễn Đức Dũng, đại biểu QH tỉnh Kon Tum “…Bởi vì bản chất sự việc này ai người ta cũng hiểu những phong bì đó là những phong bì hối lộ. Ở đây mới chỉ là một vài cái phong bì thừa, để ở cặp nên anh quên. Còn có thể có rất nhiều cái anh đút ở những chỗ anh không quên...” và “…Thực tế, Bộ luật Hình sự đã quy định, những tội, hành vi có tính chất hối lộ như thế này, 500.000 đồng đã phải xử lý. Thế mà đây nhiều hơn thế nhiều ( tính ra hơn 10 ngàn Mỹ kim, nghia là gấp hơn 320 lần). Mà cũng mới thấy xử lý về mặt Đảng thôi chứ về chính quyền, tôi cũng không biết có xử lý gì hay không?..” nhân dân bây giờ ho tinh lắm, họ biết hết nhưng họ không nói được như ông Đại biểu Dũng đó thôi. Nhưng cái chuyện làm thế nào, một vụ nhục nhã hổ thẹn động trời tai tiếng ai ai cũng biết, cả thế giới đều biết mà Đảng và nhà nước ta lại có thể “xử lí nội bộ” im re dễ dàng như vậy, cái điều khó hiểu đó cứ đeo đuổi tôi hơn một năm nay vẫn chưa giải tỏa được. Ban cán sự Đảng là cái gì, là tổ chức bảo kê tôi phạm của đảng viên cao cấp hay sao mà chi cần nói một tiếng “Đ/C Lâm thuộc Ban Cán Sự Đảng” thì mọi điều tra tội nhận hối lộ có nhân chứng vật chứng lập tức chấm dứt? “Đ/C Nguyễn Việt Tiến cũng là người của BCS Đảng” thì tội hủ hóa tham nhũng rành rành chuyển từ treo cổ sang vô tội? Lẽ nào ở một đất nước pháp trị như đất nước Việt Nam của chúng ta lại có một thứ quyền lực mafia “Ban Cán Sự Đảng” hoành hành tung tác trên cả quốc pháp?

• Để tạm chấm dứt loạt bài này, xin được thưa chuyện với ngài Thứ Trưởng Nguyễn Quốc Cường.

Thưa ngài, tôi được biết "Nghị quyết về Hiệp định mới về Đối tác và Hợp tác EU-Việt Nam và về Nhân quyền" đã được thông qua với đa số phiếu 479/21 trong phiên họp của Nghị viện châu Âu tại Strasbourg và ngay sau đó bằng một động thái mạnh mẽ, chính phủ Việt Nam đã họp các đại diện Liên hiệp châu Âu để phản đối Nghị quyết của Nghị viện châu Âu ra ngày 22/10 mà đảng và Nhà nước cho là "sai trái", cùng lúc được nghe TTXVN trích lời nói của ngài “..Việc Nghị Viện Âu châu coi nhân quyền là một điều kiện hợp tác phát triển với Việt Nam là một điều áp đặt và lỗi thời trong quan hệ quốc tế cũng nhu trong quan hệ hai bên.”

Thú thật nhân dân chúng tôi bị té ngửa với câu phát biểu “té giếng” của ngài.

Thưa ngài, với tư cách Thứ Trưởng của ngài thì việc triệu tâp các Nghị Viên Âu châu có mặt tại Việt Nam để phản đối hoặc phân bua là việc nên làm nhưng lời phát biểu của ngài đưa chúng tôi từ ngạc nhiên này dến ngạc nhiên khác. Thứ nhất “Nghị Viện Âu châu coi nhân quyền là một điều kiện hợp tác phát triển với Việt Nam là một điều áp đặt và lỗi thời” nghĩa là theo ngài Nghi Viên Âu Châu đòi hỏi cái điều kiện nhân quyền, điều kiện cần có trong hợp tác là điều mà Việt Nam không hề có hoặc không thể có. Đặt điều kiện mà biết rõ đối tác của mình không hề có hoặc không thể có thì rõ ràng là áp đặt! Còn lỗi thời, theo ngài là vì trong cái thời đại kim tiền vật chất, thuận mua vừa bán này mà bày đặt yêu cầu chứng minh nguồn gốc sản phẩm này làm từ nguyên liệu gì có độc hại không, công nhân làm ra sản phẩm này có đủ ăn đủ mặc không, điều kiện làm việc ăn ở của công nhân có quá nóng quá lạnh, có bảo hiểm an toàn hoặc ô nhiễm không thì đúng là lỗi thời!

Thưa ngài, với biểu quyết 479/21 gần như tuyệt đối của nghị viện Âu Châu, đai diện cho 27 nước, cho 492 triệu người dân Âu Châu là lời từ chối mạnh mẽ dứt khoát là nhân dân Âu Châu không cho phép bất cứ thành viên nào của họ làm bạn làm bè, hợp tác, đối tác với với bất cứ quốc gia, tổ chức, công đồng dân tộc nào mà ở đó quyền làm người chưa được tôn trọng.

Nghị viện Âu Châu tôn trọng và thực hiện đúng cái ước muốn, cái phương châm sống của nhân dân họ, đó chính là cách hành xử của những dân tôc văn minh, của những con người văn minh.

Lời phát biểu và cung cách ứng xử của ngài buộc chúng tôi thấy sự liên hệ giữa ngài và những tay anh chị sáng sáng trời còn chập choạng tranh tối tranh sang đứng ở đầu hẻm thu mua, thuận mua vừa bán, những món hàng chôm chỉa, trấn lột đêm qua, không cần biết từ đâu ra của những bọn đầu trộm đuôi cướp xì ke ma túy. Cái lối mòn suy nghĩ đó của ngài, chắc chắn nó đã được thâm nhiễm từ truyền thống gia đình hoặc tập quán môi trường làm việc chuyên chôm chỉa, trấn lột và mua gian bán lậu!?

Thưa các ngài, người xưa có nói “Quan nhất thời, dân vạn đại”, Chúng tôi là nhân dân, là chủ của quí ngài chỉ có một lời khuyên hết sức chân thành với quí ngài là: Mỗi ngày làm việc đến tối, hãy tìm một chỗ yên tĩnh không ánh sáng không âm thanh, một mình gác tay lên trán tự hỏi lương tâm mình, hôm nay mình và đội ngũ của mình đã làm được cái gì cho nhân dân không, có làm cái gì cho nhân dân đau khổ, xấu hổ chưa, được như vậy chính là phúc đức cho nhân dân chúng tôi, là tự hào của tổ tiên dân Việt và là phúc ấm của quí vị dành cho con cái, cho thế hệ mai sau.

Mong thay!

Hà Nội 01/11/2008

(Trong loạt bài này chúng tôi có sử dụng một số tư liệu và ngôn từ của một số tác giả có bài đăng trên trang mạng, xin các tác giả và các chủ biên trang mạng lượng thứ).