DẤU CHÂN MỤC TỬ
(Kính tặng Đức TGM Hà Nội)

Có mát lắm không!
Đôi chân Người Mục Tử?
Thăng Long thành Người bước thấp, bước cao.
Tìm đến chiên hiền
Ban lời an ủi,
Xoa dịu nỗi đau Lương – Giáo ân cần.

Vâng,
Cả nước đều hay,
Cả hoàn cầu đều biết
Những tháng ngày phong tỏa dấu chân Người,
Bởi một phường coi trọng "… áo túi cơm".

Vì Người là muối đất,
Vì Người là đuốc soi,
Nên lời Mặc Khải sai Người ủ men đời,
Nên ơn Thiên Triệu gọi Người soi trần thế.

Nhớ lời Hiền Nhân xưa đà nói:
"Mặc chó sủa, đường ta, ta tiếp bước"
Bởi,
Đường Người đi là Chân Lý sáng ngời,
Việc Người làm là Công Bình, Bác Ái,
Tiếng Người kêu là vang vọng Tình Người.

Có mát lắm không!
Đôi chân Người Mục Tử?
Chốn Hà thành cơn Hồng Thủy mưa mau,
Những chiên nghèo đã, đang… cần sưởi ấm,
Chung lời cầu thánh thoát trước Thiên Nhan.

Lòng Khoan Dung, Người dang tay cầu nguyện,
Xin Ơn Trên thứ tội lỗi phàm nhân.

Giữa thủ đô chân đi mà chợt mát,
Bởi bao người hoạn nạn giữa thiên tai.
Người vốn mang tình bác ái khôn lường,
Dù giá lạnh nhưng chân Người vẫn mát.
(mượn giọng thơ Nguyên Sa-TBL)

Ôi, dấu chân Người-dấu chân Mục Tử!

Mục Tử khác với mục đồng
Mục Tử Chăn Dắt, mục đồng chăn trâu.
(ca dao hiện đại)

Nhưng,
Ai bảo chăn trâu mà khổ,
Chăn trâu khoái lắm chứ!
Ngồi mình trâu (?) phất ngọn cờ lau (?),
Và miệng hát (nghêu ngao)… công văn.