Nước Mắt Trời Cao
- Mấy ngàn năm rồi Trời Hà-Nội
- Đất Thủ-Đô văn vật bao đời
- Thăng-Long Thành cờ bay phất phới
- Trái Tim Yêu Nước Việt rạng ngời
- Nhưng hôm nay Trời bỗng như sẩm tối
- Bao mây đen u-ám kéo tới nơi…
- Trời như u-uẩn với chuyện đời…
- Mây nặng trĩu như lòng người trĩu nặng !
- Và rồi Trời đã cảm thương người
- Nước Mắt Trời Cao đã tuôn rơi…
- Trào tuôn mãi dâng cao muôn muôn lối
- Giòng Nước Mắt…Giòng Lũ…phủ cuộc đời!
- Phải chăng Trời đã thấu Lòng Người
- Bao đời rồi ! Nỗi dân oan ai oán…
- Bao niềm đau không thốt được thành lời
- Vết thương lòng…Nước Mắt Trời gội rửa !
- Xin Phép Màu chữa sạch những niềm đau
- Giòng Nước Mắt mãi dâng cao dâng cao…
- Cuốn sạch đi những dơ bẩn đớn đau…
- Gội rửa sạch “Đất…Vườn...” Sau trước !
- Cho ngày mai trời lại bừng Mơ Ước !
- “Phố Cổ” Xưa lại nô nức tiếng cười.
- Ngậm ngùi trộn lẫn với niềm vui…
- Mong qua khỏi những ngày Trời u tối !
- Xin Ơn Trên dắt đường chỉ lối
- Ngàn gian lao bão táp vững tay bơi.
- Nước lên cao…Thuyền Đức Tin cao nữa !
- Đưa Ta về Bến Ước Mãi Hằng Mong !