Hà Nội, đi trong tiếng hát

Sau ngày hai khu đất của Toà Khâm Sứ và linh địa Thái Hà biến thành công viên cây xanh, Hà Nội càng nóng lên qua nhiều câu chuyện sinh hoạt thường ngày của ngưòi dân Việt ở trong nước, cũng như ở ngoài nước:



· Nào là chyện Hà Nội chỉ gặp mưa lớn, nhưng bị ngập lụt làm chết cả hàng chục thường dân, từ học sinh bé thơ cho đến ngừoi trưởng thành.



· Nào là chuyện nhà nước mở cuộc đấu tố và bao vây Toà Giám Mục Hà Nội bằng lớp lớp các loại máy chiếu hình, vi phạm trầm trọng đời sống của công dân.



· Nào là nhà nước Việt cộng lại đâu tố nhân dân Việt Nam theo kiểu tòa án của thời 53 vào ngày 08-12-2008.



· Và rổi, không biết quan chức nhà nước Việt cộng sẽ lấy nước ở đâu? Ở bên Tầu, ở Cuba hay bắc Hàn mà rửa nỗi nhục khi quan đại sứ Nhật Bản vỗ vào mặt chúng trước diễn đàn Quốc Tề rằng: Chính phủ Nhật và nhân Dân Nhật Bản quyết định cắt đứt viện trợ cho Việt Nam vì tiền của nhân dân Nhật đóng thuế không thể để rơi vào tay những kẻ trộm cắp, dẫu rằng nhân dân và chính phủ Nhật rất thương cảm nỗi nghèo khổ của 80 triệu người dân Việt Nam.



Ấy là chưa kể đến những nghị quyết của Hội Đồng Âu Châu, của chính phủ Thụy Sĩ, của Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ, Anh Quốc và Canada, đồng loạt cảnh cáo nhà cầm quyền đương cuộc tại Việt Nam về việc vi phạm nhân quyền và không tôn trọng nhân phẩm. ..



Tuy thế, câu chuyện lũ, lụt là do trời, nên chóng chìm vào dĩ vãng dù rằng trong cuộc lũ lụt ấy, người ta không thể nào quên được hình ảnh của đôi chân thật của Đức Tổng Gám Mục Hà Nội, săn quần lên qúa gối mà đi thăm viếng và an ủi đồng bào trong thiên tai. Dĩ nhiên, cảnh ấy hoàn toàn khác xa cái ý nghĩa cuộc thăm …. ngoại cảnh của các quan chức nhà nước Việt cộng.



Bởi lẽ, khi thấy đôi chân thật của Ngài lội nước ăn khách quá, quan cán nhà nước ta cũng làm theo. Nhưng thay vì lội trần với đôi chân thuộc thành phần vô sản, bần cố nông hoặc với đôi dép râu, khăn quấn cổ rằn ri, các quan cán ta đã lội làm cảnh bằng đôi chân giả với những giày ủng, thắt cà vạt màu đỏ choé để chụp hình như Triết, hay như đôi chân dính ủng của Nghị đứng trên bờ đê to mồm lên giọng là: “nhân dân ngày này chỉ biết ỷ nại” thì chỉ vài ngày sau phải cắn cỏ mà xin nhân dân xá cho cái tội láo lếu ăn nói như loài vô học của quan chức Hà Nội. ( Kiểu ăn nói ấy ở tây phương thì bay mất cái chứ béo bở ấy lâu rồi!



Nay sang câu chuyện của người thì chắc nó còn để lại hậu qủa nghiêm trọng về lâu về dài. Bởi vì, công lý và gian trá đã trực diện nhau qua những sự kiện sau:



1. Toà án Việt cộng và cuộc đấu tố đồng bào Việt Nam.



Mọi người Việt Nam còn nhớ, vào đầu năm 1953, Việt Minh duới sự lãnh đạo của Hồ chí Minh đã cho mở ra môt loại toà án, mà chúng gọi là toà án nhân dân, để đấu tố đồng bào Việt Nam tại Thanh Hóa, một nơi, chúng gọi là an toàn khu vào lúc bấy giờ. Tuy nhiên, những cuộc đấu tố của loại toà án này ngay lập tức đã gieo rắc nỗi kinh hoàng cho tất cả mọi vùng của đất nước. Trẻ già trai gái, nhớn nhỏ đều vỡ mật khi nghe đến cái tên Hồ chí Minh và toà án nhân dân của chúng.



- Tại sao cái tòa án này lại có khả năng gieo rắc kinh hoàng cho toàn dân ta như thế?



Thật đơn giản là: Tất cả mọi người dân sống trong vùng Việt Minh tạm kiểm soát, đều có thể bị chúng lôi ra đấu tố, và nhận một bản án dã man của cái toà án thuộc loại không cha không mẹ, không tình không nghĩa, không luân lý, và không luật pháp này bằng một tội danh duy nhất: Không nói theo kiểu Việt Minh nói, không làm theo điều Việt Minh làm và không sống theo kiểu Việt Minh sống. Một khi bị chúng bịt mắt lôi ra toà vì tội danh này, thường thì nạn nhân đều bị bọn dã nhân này ghép cho cái tội thành phần, phản động rồi đề án tử cho nạn nhân. Tuỳên án xong chừng vài phút là Hồ chí Minh tặng cho nạn nhân một nhát dao mã tấu để về nước… thiên đàng. Phần thân nhân của nạn nhân, nếu nghe tin là ông cột, bà kèo nào đó đã bị Viêt Minh vồ thì đồng nghĩa với việc đã bị chúng vùi vào bờ lau bụi cỏ rồi. Chẳng hoài công đi tìm nghe tin tức nữa.



Chính sự kiện chúng tự cho mình quyền giết người bằng phương cách man rợ, vô pháp cô cương, phi nhân bất nghĩa qua loại toà án nhân dân này mà chúng nổi danh và gieo rắc khủng hoảng sợ hãi vào trong lòng dân Việt. Chúng nổi danh, vì đây thực chất chỉ là một cuộc đấu tố giết người nhằm mục đích trấn áp tinh thần dân chúng mà thôi. Tuy thế, chúng lại bày vẽ ra và gọi là toà án nhân dân,cũng có những thẩm phán và bồi thầm nhân dân. Nhưng tuyệt đại đa số những chánh án và bồi thẩm của các loại toà án nhân dân này là những kẻ vửa ngu dôt vừa tối gian ác, nếu như không muốn nói chúng là loại cặn bã của xã hội, được cộng sản khích động bằng những ngôn từ đấu tranh giai cấp mà ngồi vào cái ghế “ Bao Công” ấy. Nên sau khi nhà nước đã cho những chí phèo Tố Hữu, Xuân Diệu viết bài khích động mở đường xong là đẩy những thành phần bất hảo này ra đọc bản án để kết thúc công tác của phiên toà!



Truyền thống của loại toà này từ 1953 đến nay, không một thay đổi. Bởi lẽ, nếu chúng có học và biết chữ đề án thì từ Hồ chí Minh, Đặng xuân Khu đên những tên bán đất, dâng biển của Việt Nam cho tàu cộng đã có bản án từ lâu rồi, có đâu có sự kiện trái ngược, LM Nguyễn văn Lý bị bịt miệng trước toà án! Theo đó, nếu cảnh đấu tố ấy có diễn lại tại Hà Nội vào ngày 8-12-2008, để gọi là xét xử 8 người “ phá rối trật tự” kia thì cũng không có gì lạ. Chỉ lạ, nếu chúng không đem họ ra xử, nhưng lôi cổ những tên chỉ đạo những kẻ đến đập phá toà Gíam Mục Hà Nội, những kẻ đòi giết ngưòi hoặc những kẻ xịt hơi cay, đánh người tại Thái Hà kia ra mà xét sử. Theo đó, cái toà án kiểu ngày 08-12-2008 ấy chỉ lập lại sự cố, bôi thêm bùn vào mặt nhà nưóc Việt cộng vốn dĩ đã trát đầy hôi tanh từ hơn sáu chục năm qua mà thôi.



- Này bác, trên kia bác bảo là những ngừoi bị đưa ra toà là vì không nói, không làm không sống theo cung cách của Việt cộng. Vậy kiểu nói và cung cách của chúng ra sao hả bác?



a. Lối nói, kiểu sống của Việt cộng:



Xin bác hãy nghe Trần Quốc Thuận, một cán bộ cao cấp của Việt cộng giải thich kiểu nói và cách sống của Việt cộng là kiểu nào nhá: “ Ngày nay người ta phải nói dối nhau mà sống”. Đó là một định nghĩa đúng nhất về cách nói và lối sống của Việt cộng. Nghĩa là từ Hồ chí Minh cho đến các hậu duệ đoàn đảng viên, đảng ủy và râu ria của chúng ngày nay, đều giống nhau ở một điểm duy nhất: Không một tên nào biết nói thật và không một kẻ nào biết sống một đời lương thiện!



- Có chứng cờ không hả bác?



Bác muốn kiểm chứng à? Dễ thôi. Hãy nhìn cung cách của Nguyễn Tấn Dũng khi đến thăm tòa Giám Mục vào đầu năm và hứa trao trả lại TKS cho Tòa Gám Mục, và cách chúng lật lọng nửa đêm đem chó nghiệp vụ đến bao vây Tòa Giám Mục, đập phá cơ sở nhà chung vào những ngày 19-9-2008 để biến khu TKS thành cái mà chúng gọi là vườn hoa là một chứng minh nhá. Xa hơn thế, hãy nhìn lại hiệp ưóc Genève và Hiệp Định Paris 1973 thì biết rõ bộ mặt thật đểu cáng của chúng ngay,



Theo đó, chúng sống trong gian dối, chúng nói láo lâu ngày thành thói quen. Đó là đạo đức của chúng. Nên những người nào nóì lên lẽ thật, tôn trọng sự thật là chống lại cái tập đoàn bất nhân của chúng, Chúng phải tìm cách này hay cách khác mà hãm hại.



- Biết hủi như thế còn nói lên … sự thật làm gì?



- Bác tính đồng lõa với sự gian trá đấy à? Hỏi vậy thôi chứ tôi nào dám trách bác, bởi lẽ thường tình thì người ta chẳng ai muốn dây đến hủi. Tuy nhiên ở trường hợp hôm nay, bác nên nhớ rằng, người dân mình không còn sợ hãi cộng sản như xưa. Nếu như không muốn nói rằng họ đã sẵn sàng tập trung lại với nhau để đập tan sự gian ác. Nói cách khác, khuynh hướng về đàng thật ngày ngày một gia tăng. Người ta đã công khai nói lên sự thật trước mặt cộng đảng từ nơi công đường cho đến chỗ hội họp. Người dân không còn e dè sợ hãi chúng nữa. Bác hãy nhìm xem, một người trẻ như LS Lê thị Công Nhân, hay luật sư Nguyễn văn Đài, họ có danh vọng là thế, nhưng họ có muốn theo sự gian trá dể lường gạt nhân dân dể chung hưởng bổng lộc ăn cướp của nhân dân như cộng đảng và nhà nước đâu? Trái lại, họ đã hiên ngang chống lại những tội ác ấy. Cộng sản, đã dùng bạo lực trấn áp công lý, nhân quyền để đẩy họ vào tù, nhưng tương lai của đất nước thì khẳng định là phải nhờ đến những tấm lòng, những con người cực ký can đảm ấy. Họ đã vào tù vì công lý thì chính họ, cũng là người bẻ gẫy những song sắt nhà tù vì công lý để giải thoát cho dân khỏi cuộc sống nô lệ dưới tà ách cộng sản này.



Và 8 anh chị em ngày mai ra toà cũng thế. Họ sẽ ra nơi công đường để minh chứng cho sự thật, lẽ thật. Lẽ thật và chân lý sẽ tiêu diệt thần gian ác và bạo tàn.



b. Hành động của Việt cộng là những hành động nào?



Là phải biết rình rập, dậy người khác rình tập cuộc sống của người chung quanh, xem họ có biết nói láo giống như Việt cộng hay không, xem họ có biêt đấu tố bố mẹ, anh em họ hàng, bằng hữu hay không, xem họ có biết sống một cách vô đạo, vô luân như Việt cộng hay không? Nếu giống thì khuyến khích kết nap vào đoàn vào đảng. Nếu không thì đấu tố, kết tội những người này chống đảng, chống nhà nước, phản bội nhân dân..



Chuyện này, ngày nay không cần phải chứng minh nữa. Hãy đọc bài nói chuyện của Đức Tổng Giám Mục Hà Nội trong ngày 20-9-2008 một lần. Rồi hãy nhìn cung cách của Chí phèo Nguyễn thế Thảo, và hãy nghe qua câu nói lật lọng của Nguyễn tấn Dũng khi có ý kiến vè Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt. Hãy nhìn những hàng hàng lớp lớp máy móc bao chung quanh tòa Giám Mục Hà Nội,. Hãy nghe qua một lần, lướt qua các bài báo của những kẻ gọi là làm thông tin đấu tố của nhà nước Việt cộng một lần thì sẽ hiểu được toàn bộ “ sức sống” và cung cách của chúng ra sao?



Bởi lẽ nếu chúng biết nói thật, biết diễn dịch thật, chúng đã không là Việt cộng. Đã không là việt cộng, chúng không thể đi theo bước chân và lối sống của Hồ chí Minh được!



c. Cuộc sống của Việt cộng thế nào?



Bác muốn nhắc đến chữ “ vinh quang” dính trên ngọn cờ đỏ của nhà nước đấy à? Mấy hôm trước khi Đức Tổng Giám Mục thành Hà Nội công khai lời thật, sự thật của toàn dân trong cuộc họp, dù sao thì cũng được coi như là sự kiện trong nhà đóng cửa bảo nhau. Nhưng quan cán nhà nước lại lật mặt và đích thân Nguyễn Thế Thảo ra chiêu cắt xén và đẩy cho bên tuyên truyền làm ra những bài hành đấu tố cực kỳ man rợ và còn tố cáo Ông ấy là người phỉ báng dân tộc. vọng ngoại v.v… Sau đó, chúng tự coi Ông Tổng Giám Mục của thành phố là kẻ thù rồi lại vọng tưởng mình nhớn, có đủ quyền thế để móc ngoặc ngoại giao, hối lộ đẩy ông ấy ra khỏi thành phố. Nay thì chắc vuốt mặt không kịp nữa rồi!



Chuyện cũ chưa qua, Nghị Quyết của Nghị Viện Âu Châu, chính Phủ Thụy Sỹ, Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ, Anh Quốc, Canada cảnh báo nhà nước về vi phạm Nhân Quyền chưa nguội thì nay lại đến ông Nhật Bản. Hôm qua

chính phủ Nhật Bản đã chính thức thông báo cắt bỏ viện trợ phát triển ODA theo lối tín dụng lãi suất nhẹ cho Việt Nam rồi. Họ còn nói rõ là sẽ ngưng cho đến khi nào đảng Cộng Sản Việt Nam chứng tỏ họ có thể trừ nạn tham nhũng, hối lộ được thì khả nẳng viện trợ mới tiếp tục.



L àm thế là họ vỗ vào mặt ông nhà nước Việt cộng chứ cần gí phải úp mở khuyên can nhẹ nhàng xa xôi như ông Tổng Giám Mục. Hơn thế, họ biết chỉ khi nào hết Việt cộng thì may ra mời hết tham nhũng, trộm cướp thôi, chứ còn quan, cán ta là còn mòc ngoặc, hối lộ. Họ cũng thừa biết cỡ như PMU18 với Nguyễn việt Tiến hay PCI với Huynh ngọc Sỹ chỉ là chuyện nhỏ. Tài sản do hồi lộ, trộm cướp của nhhững kẻ này chỉ đến hàng chục triệu đôla, đem xo với cấp lãnh đạo trung ương của ta với tiền hàng tỷ thì thấm vào đâu?



Tuy nhiên, khi đảng và nhà nước ta coi nhẹ cái vụ trộm cắp hôi lộ vì cho đó là nghề chuyên chính của đảng nên phải che bọc ô dù cho nhau thì mấy Ông Nhật Bản lại nghĩ khác và làm lớn chuyện lên. Năm trước họ đả đưa các viên chức của công ty PCI ra tòa ở Tokyo và những người này đã khai là nộp tiền hối lộ cho mấy quan chức cộng sản ở Sài Gòn trong vụ Dự án Xa lộ Ðông Tây. Tin tức loan đi, dân chúng Nhật Bản ai mà không biết. Họ còn biết luôn là trong vụ PMU 18 ở Hà Nội, tiền viện trợ ODA của Nhật Bản cũng bị ăn cắp nữa. Họ muốn làm sáng tỏ vấn đề với dân chúng Nhật. Nhưng khi làm việc với Hà Nội thì trên che, dưới chắn theo hệ ô dù, không hợp tác hay lờ đi và coi như không phải là việc của nhà nưóc.



Chính sự tiêu cực này đã đưa đến việc đại sứ Nhật Bản Mitsuo Sakaba công bố tin cúp viện trợ trong một cuộc họp báo, ngay trong ngày họp đầu tiên của hội nghị các nguồn cấp viện cho Việt Nam.



- Sao họ không bảo nhỏ cho nhà nước ta một tiếng mà lại làm cái việc công bố như thé? vuốt mặt nhau thế coi sao đưôc hả bác?



- Tại vì quan cán ta tự cho mình có thế nhớn, đã từng đánh ngã mấy đời thực dân, trong đó có cả phát sít Nhật, ai nhắc đến tên Việt Nam mà không…. rung! Và tại vì họ đã liện hệ nhiều lần về vụ cái ông Sỹ nào đó, nhưng nhà nước ta không hợp tác để làm sáng tỏ vấn đề, nên buộc họ phải công bố đơn phương thôi. Coì như là không còn phương cách nào khác vậy! Đã thế ông ta còn nói thẳng cái lý do cúp viện trợ vì chính quyền cộng sản Việt Nam tham nhũng giỏi quá và rằng dân chúng nước ông không cho phép chính phủ đem tiền cho những nước nghèo để lọt vào tay bọn ăn cắp. Thật là nhục nhã cho cả nước chứ nào riêng quan cán!



Điều oan khiên, tủi nhục hơn nữa là dân Nhật nó tưởng dân mình toàn là kẻ có nghề trộm cắp. Họ đâu có biết là vì Hồ chí Minh, một kẻ trộm cướp nổi tiếng ngay khi ở trong tù là chủ tịch của cái đảng và nhà nước này, nên đảng cộng sản của y đã ngày đêm học tập để đi theo con đường “vinh quang” của Hồ mà gây hoạ và làm nhục lây cho toàn dân ta.



- Lấy nước gì mà rửa nhục đây hả bác?



Phen này chắc là nhà nước ta sẽ lấy nước sông ở bên tàu, bên Cuba hay là bắc Hàn mà rửa đấy! Bởi lẽ, bác xem, trước muôn vàn những nỗi nhục nhằn thống khổ của dân tộc. Đát đai thì bị người lấn chiếm, biển hồ thì đổi danh xưng, bản đồ, nhưng đảng và nhà nước này nẫn cúc cung làm nô lệ cho ngoại thù để được bám lấy quyền lực mà chà đạp nhân tâm. Hơn thế, gây thêm những oán thù muôn thuở cho nhân dân. Tạo nên những lỗ hổng chia rẽ như chưa từng bao giờ có trong lịch sử của đất nước. Sau cuộc chiến đã không hàn gắn được vết thương, còn tạo ra cả một xã hội suy đồi về đạo lý, suy đồi về văn hóa và nay lại tiếp tục đi vào con đường đấu tố những người công chính.



Họ muốn lấy những bản án của ngày 30-3-2006 xử LM Lý, lấy bản án của ngày 8-12-2008, hoặc những bản án cho LS Lê thị Công Nhân, Nguyễn văn Đài. Hoặc giả, cho tổ chức những bài diễn tập trên báo chí, đưa ngưòi đến đập phá toà Giám Mục Hà Nội để thỏa mãn cuồng vọng của đạo tặc chăng?



Hỡi Viêt Nam, hãy vùng dậy đòi cộng sản phải trả lời cho lẽ thật cho lịch sử và cho chúng ta..



Cách riêng, tôi xin có đôi lời với 8 anh chị em bị bách hại vì công lý trong ngày 8-12-2008.



Thưa quý anh chị,



Nếu ngày mai, bản án của những kẻ bạo ác có đè xuống trên đời sống của qúy anh chị thì xin qúy anh chi nhớ rằng: Những bản án ấy xẽ không làm nhơ danh tính của qúy anh chị, nhưng đó chính là những mảng bùn đáp vào mặt những quan toà, những kẻ bạo quyền và cái chế độ đã xét xử anh chị em trong bất công, bạo hành, phi pháp. Như thế, anh chi em hày hiên ngang mà đi. Đi trong lẽ thật, để làm chứng nhân cho sự thật. Hơn thế, sống cho công lý, dù ở ngay trong nhà tù của chúng.



Chúng ta đang trong mùa lũ, nhưng sẽ không bị lũ cuốn đi như những rong rêu dơ bẩn của xã hội., Trái lại, khi mùa lủ đã qua, chồi non sẽ mọc lên, hoa sẽ nở và vườn cây mang đầy trái ngon ngọt. Cũng thế, tôi tin chắc rằng, qúy anh chị em không lẻ loi, đơn độc, nhưng cả dân tộc này sẽ cùng đồng hành với qúy anh chị, không phải chỉ trong ngày mai, nhưng là trong cuộc trưòng chinh vì công lý.



Nắng mới sẽ lên, quê mẹ sẽ có Tự Do, Nhân Quyền và Công Lý. Người người được sống trong yên vui và bạo tàn cộng sản sẽ không còn tồn đọng vóc dáng trên quê hương Việt Nam thân yêu của chúng ta.