Chiến thắng lớn nhất của người Thái Hà

Như cá nằm trên thớt”, người Việt Nam hay nói như thế về thân cô thế cô của người thấp cổ bé miệng đứng trước bạo quyền ngang ngược. Sống trên một đất nước mà luật Đảng là luật tối thượng, vận nước trôi nổi bồng bềnh như lục bình trôi sông theo những nghị quyết mù quáng của một dúm người trong Bộ Chính Trị, đầu óc chỉ là cặn bã nhưng lại thường khoác lác nhận mình là đỉnh cao của trí tuệ loài người, người dân trở nên buông xuôi, như câm như mù với vận nước, ai nấy chỉ lo sao cho bản thân và gia đình được yên ổn qua ngày đoạn tháng. Do đó không lạ gì biến cố Thái Hà đã trở nên vô cùng thân thương với mọi người biết tha thiết đến vận nước, nó đã gieo được mầm hy vọng mới cho người Việt Nam.

Có lẽ ban đầu người Thái Hà cũng chỉ muốn giữ lại một mảnh đất nhỏ cho nhà thờ giáo xứ, nơi mang lại cho cuộc đời họ một chiều sâu tâm linh cao quý trong khi “mùa xuân” mà Đảng luôn huyênh hoang “ban” cho toàn dân chỉ toàn là nghèo túng, tệ nạn, phụ nữ bán thân, gian dối lọc lừa trong mọi lĩnh vực của cuộc sống... Suốt 60 năm Đảng muốn nói 2 cộng 2 là 3 là 5 là 7 là gì nữa thì cũng được. Cái sai cái đúng mà lương tâm tự nhiên của con người mách bảo như không được trộm cắp, giết thai nhi… bị đè bẹp khi Đảng ngang nhiên muốn lấy nhà ai, ruộng ai, nơi thờ phượng của ai… là tự nhiên cướp lấy dưới vỏ bọc có vẻ tốt đẹp là cải tạo XHCN.

Đảng CSVN cũng mắc phải căn bệnh thâm căn cố đế của các Đảng CS Đông Âu trước đây: xơ cứng vì giáo điều, nhắm mắt bịt tai trước những yêu cầu chính đáng cấp bách của nhân dân trong thời đại mới, thà bị đột tử chứ nhất định không chịu thay đổi, nên vẫn chỉ biết xử dụng đến những mánh khóe thấp hèn vừa ăn cướp vừa la làng, vu oan giá họa, vận dụng cả bộ máy Đảng và Nhà Nước vô cùng tốn kém ăn hại để đè bẹp ước muốn có công lý của một nhóm nhỏ giáo dân Thái Hà.

Nhiều người (nhất là các đảng viên CS) có dịp đi du lịch đó đây đều thấy người dân tại một số nước khác trong hàng trăm năm qua đã được thụ hưởng những quyền tự do dân chủ và sống trong sung túc vật chất mà các chế độ CS đã chưa bao giờ và sẽ không bao giờ mang lại được cho nhân dân.

Chiến thắng lớn nhất của người Thái Hà chưa hẳn là một lô đất nhỏ, thay vì chia năm xẻ bẩy chui vào túi các quan tham mà được “cải tạo” đúng nghĩa thành một công trình phúc lợi chung, chưa hẳn là những bản án treo dù rằng theo thông lệ xưa nay Đảng có thể bắt bỏ tù cải tạo hàng trăm ngàn người trong hàng chục năm mà chả cần mất công bầy vẽ ra các tòa án tuyên án cho lôi thôi phiền phức.

Chiến thắng lớn nhất của người Thái Hà chính là những ngọn nến hiệp thông được đốt lên ở khắp mọi nơi, đó chính là một mầm hy vọng mới cho toàn dân Việt Nam.