Cũng như bao giáo dân ở Sài Gòn, tôi đã hoà mình hiệp thông cầu nguyện và tự hào với khí phách hào hùng của các tu sĩ và giáo dân Hà Nội (Toà Khâm Sứ & Giáo Xứ Thái Hà) bao nhiêu thì giờ đây, suốt mấy ngày qua theo dõi tin tức về đất đai Giáo hội Miền Nam lòng tôi cảm thấy thật buồn và có gì đó ray rứt không yên trước tiếng kêu.. . đất đai dòng Thánh Phao Lô ở Vĩnh Long, đất đai Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn ở Sài Gòn... ngay cạnh nhà tôi đây... thế nhưng sao tôi không nghe thấy? Tôi làm được gì??

Sáng nay vào mạng lại đọc được bài viết của chú JB Nguyễn Hữu Vinh.. . như tiếng kêu từ trong hoang địa, tận giáo phận miền Bắc xa xôi hướng lòng về miền Nam như thúc giục.. . tôi quyết định bỏ hết những công việc bề bộn của những ngày cuối năm để... "Đến mà xem".

Chạy xe một vòng ngang qua "Vũ trường VIP" 32 NTD, nhìn thấy khá đông các nữ tu đang ngồi bên ngoài.. . tôi tìm nơi gửi xe tiến lại gần để xin các Soeur cho tôi được vào "XEM" cho biết.. . nhìn bộ dạng tôi có vẻ giống cán bộ chìm nổi hay "giáo dân cốt cán" nên các Soeur hỏi dò xem tôi từ đâu đến?.. . cũng may có vài Soeur và một người quen nhận ra nên tôi cảm thấy an tâm hơn để tiến vào bên trong "XEM"...

Vừa vào trong, trước mắt tôi là cảnh ngổn ngang bừa bộn nhưng cũng còn đó những dấu vết của chốn ăn chơi trụy lạc của một nơi đã từng là sàn nhảy.. . bước đi trong đống ngổn ngang mà tôi cứ lo sợ đạp phải ống kim tiêm nào đó.. . nhưng các soeur thì dù có lo sợ vẫn phải dọn dẹp mấy hôm nay đó thôi.!!..

Ngồi nói chuyện với các Soeur thì càng thấy xót xa, mấy chị em phải bỏ công bỏ việc để đến mà canh nhà, ăn uống cũng ngay cạnh đống rác rưỡi do VIP để lại, tối đến các Soeur cũng chia nhau ngủ lại... Thật đáng lo ngại cho phận nữ tỳ hèn mọn chỉ có Chúa mới đoái thương nhìn tới chứ mấy ai thương... chưa nói đến những loại côn đồ hay "nhân dân tự phát" về đêm luôn rình rập...cũng may mà có được vài đấng nam nhi tình nguyện được các Cha gửi đến để canh thức ban đêm cho các Soeur.

Nhìn xung quanh tôi đếm được chừng 30 Nữ tu (kể cả các chị tập sinh đem cả sách vở theo để học) vài thanh niên trong nhóm tông đồ tình nguyện, một em cùng nhóm Huynh trưởng.

Tôi hỏi đùa: "các Soeur có sợ phải Tử Đạo không?" các Soeur mĩm cười: "Được như thế là phúc lắm đó". Thế nhưng các Soeur ơi! các Soeur đã dám hy sinh, dám nói lên tiếng nói công lý với tôi đó chính là Phúc Tử Đạo ngày nay.

Nhìn thấy các Souer cô đơn mà lòng tôi như thắt lại... Đâu rồi khí phách hào hùng của người Công Giáo Miền Nam? Sài Gòn? đâu rồi những tháng ngày hiệp thông...??... Phải chăng chúng ta chỉ nói bằng lời...???

Tôi vẫn tin các Soeur không cô đơn vì đâu đó ít ra vẫn còn những con người luôn khát khao tìm kiếm công lý và nhất là bên các Soeur chắc chắn luôn có Chúa Giêsu và Mẹ Maria ở cùng... Nguyện xin Chúa Giêsu và Mẹ Maria luôn gìn giữ và tiếp thêm sức mạnh cho các Soeur tiếp tục vững bước trên con đường sống làm chứng cho Chúa và bảo vệ công lý và sự thật.