Năm 1983 CHXHCN Việt Nam đã sa lầy 4 năm tại Cambodia mà không tìm được lối thoát, bị cả thế giới cấm vận, thiệt hại người và của bao nhiêu cho tới nay vẫn bị CS dấu kín. Biên giới phía Bắc vẫn căng thẳng dù người đồng chí anh cả vĩ đại “môi hở răng lạnh” Trung Quốc đã rút quân về, thực tế thì vẫn ở lại một số nơi và sau đó chiếm luôn, sau khi đã dạy cho CSVN một bài học đau điếng để nhớ đời vào năm 1979. Cho đến nay CSVN vẫn còn kinh hoàng khiếp đảm sợ sệt người anh cả TQ như một con chó bị một trận đòn đau nhừ tử, cụp đuôi phục tùng TQ, phải cắt đất nhượng biển, bôi xóa hết lịch sử không còn dám nhắc lại cuộc chiến tranh Trung Việt nữa, kẻo lại bị một bài học thứ 2 và có thể là sau cùng. Tại trong nước, ĐCS với cố tật cho rằng một đảng viên chỉ cần thông suốt chủ nghĩa Mác Lê và nắm vững chủ trương chính sách của đảng, mà kiến thức tài năng đức độ chỉ là con số 0, vẫn có thể làm thủ trưởng xí nghiệp, giám đốc bệnh viện, bộ trưởng giáo dục, chủ tịch nước, tổng bí thư. Vì thế mà văn nô Tố Hữu, người đã tàn nhẫn chà đạp tận bùn đen các văn hữu trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm, suốt đời chỉ biết làm thơ ca tụng các lãnh tụ CS một cách hèn hạ lố lăng như “Bóng Người cao lồng lộng” (viết về Mao Trạch Đông), được “cơ cấu” làm phó thủ tướng đặc trách kinh tế. Do đó mà không lạ gì ông đã đưa đất nước tiến nhanh tiến mạnh lên CNXH (cả nước xuống hố) một cách xuất sắc với chính sách quái đản Giá Lương Tiền tai hại mà chỉ có tài làm thơ của một văn nô mới sáng tác ra được, cũng như hiện nay đố ai ngoài các thi sĩ văn nô XHCN cắt nghĩa được nền kinh tế thị trường định hướng XHCN là cái chi chi.

Năm 1983 đó, tôi, một thanh niên 18 tuổi non choẹt chập chững vào đời, thi đâu rớt đó, xin đi làm công nhân bốc xếp cũng không ai nhận vì chủ nghĩa lý lịch, tất cả các ông chú ông bác ông anh ông thầy nào có thể giúp đỡ mình đều đi tù không vì tội sĩ quan VNCH cũng vì tội tư sản hay tội vượt biên. Bạn bè mấy đứa quay đi quay lại không chết vì “làm nhiệm vụ quốc tế cao cả” ở Cambodia cũng biến mất vì vượt biên. Có lần đi lang thang trên Saigon qua một xóm thấy rộ lên mấy chục nhà có tang một lúc, hỏi ra mới biết họ đều có con cháu đi vượt biên chung một thuyền bị chìm. Đau khổ nhất chính là những gia đình có con gái bị hải tặc bắt mang đi, cả hai ba chục năm sau cứ phải mòn mỏi mong tin con mình.

Trong bối cảnh bi đát của bản thân và cả nước đó may mà còn có Đền Chúa Cứu Thế Kỳ Đồng Saigon để mỗi chiều thứ 7 đầu tháng tôi còn có niềm vui tìm cho đời mình một ý nghĩa qua việc tham dự các buổi hành hương kính Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp dù tôi phải nhọc nhằn đạp cái xe đạp cọc ca cọc cành trên đoạn đường 12 cây số mới đến nơi, có khi còn phải chở thêm một thằng bạn, mà lắm phen đụng đói meo. Trong số các bài giảng mà tôi được nghe trong những tháng ngày gian truân đó có một bài ảnh hưởng đến tôi một cách sâu đậm nhất. Đó là bài của linh mục Vũ Khởi Phụng có chủ đề rất lạ là “Chúa cũng cầu nguyện cho ta”. Tôi không thể nhớ hết từng lời của cha, nhưng xin ghi lại một số ý chính để chia sẻ với độc giả xa gần như sau:

Chúng ta thường quen với việc tự cầu nguyện với Chúa cho bản thân mình và cho những người chúng ta thương yêu. Lắm phen chúng ta hoài nghi về hiệu quả của lời cầu nguyện của chính chúng ta cho nhu cầu của mình nên chúng ta đi xin lời cầu nguyện của người khác nhất là các tu sỹ, linh mục vì hình như họ có ép-phê với Chúa hơn chúng ta. Ta đi xin khấn, xin lễ để an tâm hơn vì mình đã “biết điều” với Chúa, đã chịu trả một giá nào đó để Chúa cũng phải “biết điều” lại với ta. Nhưng chúng ta đâu có ngờ rằng chính Chúa cũng đã cầu nguyện thống thiết trước cho ta. Anh chị em sẽ bỡ ngỡ vô cùng hỏi rằng: Chúa là đấng quyền phép vô cùng, chỉ biết ban ơn cho con người, tại sao Chúa lại phải còn cầu nguyện cho tôi?

Đọc kỹ Tin Mừng Gio-an chương 17, anh chị em sẽ thấy quả thực rõ ràng là Chúa đã cầu nguyện cho ta một cách vô cùng thống thiết.

Con cầu nguyện cho họ. Con không cầu nguyện cho thế gian, nhưng cho những kẻ Cha đã ban cho con, bởi vì họ thuộc về Cha. Tất cả những gì của con đều là của Cha, tất cả những gì của Cha đều là của con; và con được tôn vinh nơi họ. Con không còn ở trong thế gian nữa, nhưng họ, họ ở trong thế gian; phần con, con đến cùng Cha. (Ga 17,9-11)

Lý do Chúa cầu nguyện cho ta là vì ta đang phải ở trong thế gian. Mà thế gian là cái gì?

Đó là “dục vọng của tính xác thịt, dục vọng của đôi mắt và vênh vang về tiền của, tất cả những cái đó không phát xuất từ Chúa Cha, nhưng phát xuất từ thế gian; mà thế gian đang qua đi, cùng với dục vọng của nó. Còn ai thi hành ý muốn của Thiên Chúa thì tồn tại mãi mãi.” (1 Ga 2,16-17)

Như vậy Chúa phải cầu nguyện cho ta vì ta đang sống trong thế gian, một môi trường nguy hiểm sẽ làm ta hư vong đời đời. Thế gian ở đây không phải là một bè lũ tập đoàn gian ác nào ở bên ngoài đang âm mưu hãm hại ta mà ta phải chống đối để tồn tại. Thế gian nằm trong ta, là dục vọng xác thịt của chính ta khi ta theo đuổi danh lợi thú, mưu cầu hạnh phúc ích kỷ cho bản thân mình. Thế gian này mạnh lắm, ta không thắng nổi đâu, nên Chúa cũng phải cầu nguyện cho ta. Ta sống buông xuôi trong cái thế gian này thì ta sẽ chết muôn đời. Ta thi hành ý muốn của Thiên Chúa thì sẽ tồn tại mãi mãi.

Nhờ bài giảng của cha Vũ Khởi Phụng mà từ đó tôi được vững tin hơn. Những khi tôi chao đảo vì hoàn cảnh khó khăn chung mà đa số người VN phải chịu đựng trong tổ quốc XHCN (xuống hố cả nước): thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu được tôn trọng nhân phẩm, bị tước đoạt tài sản, tàn sát thai nhi, sống ngột ngạt trong môi trường giả dối chụp giựt lừa lọc lẫn nhau, tôi biết rằng ngoài những lời cầu nguyện của tôi cho tôi, ngoài những lời cầu nguyện của nhiều người khác dành cho tôi, vẫn luôn thống thiết trào dâng lên như sóng thần cuồn cuộn lời cầu nguyện của chính Chúa dành cho tôi. Tôi không còn căm thù những người CS đã tịch thu tài sản gia đình tôi, bỏ tù tôi, khóa chặt hết mọi con đường vào đời của tôi. Họ đáng thương hơn tôi vì không được Lời Chúa hướng dẫn, họ đang chết ngộp trong cái thế gian hư vong của họ. Tôi chỉ có thể vươn lên nếu nhờ lời cầu nguyện của Chúa dành cho tôi, cùng với cuộc Khổ Nạn và Phục Sinh của Chúa, tôi thoát được cái thế gian của tôi đang giam cầm tôi, và nhờ thế cuộc sống làm chứng nhân Tin Mừng của tôi không phải là đi dành lại những gì người CS đã cướp mất của tôi, của Giáo hội, của đất nước nhưng chính là trong yêu thương giúp họ thoát khỏi cái thế gian hư vong của họ đang giam cầm họ vì dục vọng và lòng tham mù quáng của họ. Tôi có đi đến đâu trên cái thế giới này thì cái thế gian của tôi vẫn không buông tha cho tôi. Chỉ khi nào người CSVN thoát khỏi cái thế gian quái ác đó của họ, họ sẽ mới dám mở lòng ra biết rằng quyền lợi tối thượng của họ không phải là thu gom mọi thứ của cải và quyền lực về cho mình nhưng là mở rộng ra cho toàn dân. Nhờ thế mà họ cũng như tôi được thừa hưởng lời cầu nguyện thống thiết nhất của Chúa mà thoát khỏi vòng kiềm tỏa của thế gian và được sống đời đời.

Mong rằng trong lúc dầu sôi lửa bỏng bị cả một guồng máy mafia của nhà nước CS chỉa mũi dùi vào, cha Vũ Khởi Phụng vẫn nhớ rằng cha luôn được một nguồn trợ lực thần thiêng nhất nâng đỡ là Lời Cầu Nguyện Của Chúa dành cho cha.