XUÂN LANG THANG

Không khí xuân đã về trên khắp quê hương Việt Nam, mấy ngày nay thành phố Sài Gòn khí trời se lạnh, nắng yếu ớt tạo nên bầu khí u buồn ảm đạm, các con đường trung tâm thành phố và các vùng ngoại ô cảnh mua bán cũng không nhộn nhịp cho lắm, có lẽ bị ảnh hưởng chung về tình trạng suy thoái kinh tế của cả nước, nhiều xí nghiệp giải thể, tình trạng thất nghiệp gia tăng, nhiều công nhân có việc làm cũng sống trong tình trạng dở sống dở chết vì tiền lương không được nhận đủ, dù rằng đã cố gắng làm việc hết sức của mình, nơi tôi sinh sống là một vùng ngoại ô, chung quanh có khá nhiều khu công nghiệp, các nhà máy, xí nghiệp đã thu hút rất nhiều anh chị em ở các vùng khác đến từ miền bắc, miền trung và cả miền tây nam bộ cũng tập trung về đây rất nhiều.

Thật tội nghiệp! Làm việc quần quật cả năm vậy mà tết năm nay rất nhiều anh chị em công nhân không những không có tiền về quê đã đành, mà ở lại cũng không biết lấy gì mà ăn uống chi tiêu hằng ngày, vì tiền lương bị cắt trước chặt sau, có người còn bị xù cả tiền lương nữa chứ, trước tình trạng đáng thương đó, nhóm nhỏ của chúng tôi trong khả năng của mình cũng giúp đỡ cho một số anh chị em đành phải ở lại nơi này bằng cách là đứng ra mua gạo thiếu cho các anh chị em ấy ăn tạm trong những ngày tết này, khi nào anh chị em ấy có việc làm có tiền rồi trả lại sau, còn nếu không trả được thì cũng phải cho luôn rồi nhóm tự tìm cách trả tiền sau.

Trưa nay khi ra chợ tôi lại gặp một tình cảnh thật đáng thương, một gia đình gồm hai vợ chồng còn rất trẻ, một đứa con nhỏ khoảng 3 tuổi và một bà mẹ già, quê ở Đồng Tháp dắt díu nhau đến nơi này làm thuê làm mướn kiếm sống qua ngày, 2 vợ chồng đi làm phụ hồ cho một công trình xây dựng, hằng tuần đến chiều thứ bảy thì được lãnh lương, thứ bảy vừa qua ông thầu đã bỏ trốn mất dạng làm cho một số người dở khóc dở mếu, giờ thì lấy tiền đâu mà sinh sống, tiền đâu mà về quê ăn tết, họ buồn bã kéo nhau ra chợ để xin chút lòng hảo tâm của mọi người, chỉ mong có được đủ tiền xe để về quê, khu chợ này đa số là người công giáo, trước tình cảnh của họ không ai có thể làm ngơ, người thì cho ăn uống, rồi thì của ít lòng nhiều mỗi người đã đóng góp một chút cho đủ số tiền vé tàu xe để gia đình này về quê, tôi đưa họ ra bến xe, khi họ leo lên xe rồi lòng tôi cảm thấy ray rứt một nỗi buồn khôn tả và những câu hỏi “Vì sao, vì sao lại như thế? Vì sao dân nghèo lại chịu cảnh bất công như vậy? Vì sao ngày nay bao sức trẻ làm việc cật lực mà chẳng đủ ăn?” cứ ám ảnh trong tâm trí tôi, và vì còn biết bao người trẻ đang phải ở lại đây, họ đang phải âm thầm ngậm nhấm nỗi buồn tê tái, trước một nghịch cảnh, đắng cay này. Có người đã phải thốt lên: “Tết này biết đi đâu, về đâu đây?”. Có lẽ họ lại lang thang, ngắm nhìn thiên hạ vui đón tết mà lòng cảm thấy xót xa:

Tôi đi hoang đón gió xuân về mà lòng tê tái,
Tôi bơ vơ ngắm cánh mai vàng mà tim xót xa,
Tôi lang thang trên đất nước mình mà như xa lạ,
Đất mẹ ơi! Bao năm qua con mong ước ngày về.

Tôi đi đâu giữa chốn chợ đời bạc tình nhân thế,
Tôi bơ vơ giữa phố đông người lạnh lùng giá băng,
Lê đôi chân trên các vỉa hè nhìn xuân thầm lặng,
Đất mẹ ơi! Xuân năm nay con không biết lối về.

Về đâu, về đâu? Mẹ Việt Nam ơi! Xuân về!
Về đâu, về đâu? Mẹ Việt Nam ơi! Xuân về!
Con biết về đâu?

Xuân lang thang đất khách quê người, hoài thương quê cũ
Xuân bơ vơ nơi chốn thị thành thèm mùi bánh chưng
Xuân cô đơn xao xuyến bùi ngùi vòng tay cha mẹ
Quê hương ơi! Xuân năm nay con không biết lối về.

Về đâu, về đâu? Mẹ Việt Nam ơi! Xuân về!
Về đâu, về đâu? Mẹ Việt Nam ơi! Xuân về!
Con biết về đâu?

Chúa phán: “Ta bảo thật các ngươi, mỗi lần các ngươi làm cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25, 40). Chúa Giêsu đã đồng hóa mình với những người nghèo khổ, đói rách, ốm đau, lỡ đường, tù tội, ngày nay hình ảnh đó hiện diện rất nhiều chung quanh chúng ta.

Là người Kitô hữu mỗi người chúng ta hãy chọn cho mình một cách đón xuân, đón Chúa.

- Xuân Buồn 2009