Nhớ lời các cụ “Lục tuần bất đáo đình trung”, nên mấy năm nay, tôi luôn “ hãm mình ép xác” để đứng ngoài cuộc, vì sợ những ý kiến của mình lợi thì ít mà hại thì nhiều, vì thực tế cho tôi thấy 60 năm sống dưới chế độ bao cấp, nhồi sọ, đầu óc đã bị lão hoá, và chỉ biết có một “lề bên phải”, đôi khi thấy có người đi “bên lề trái” thì cảm thấy như trứng đang chọi đá, và cũng chỉ biết cầu nguyện cho người anh em “tai qua nạn khỏi”. Ôi cái lũ đầu 6, đầu 7 chúng tôi đáng lên án hay tha thứ nhỉ ?

Mấy hôm rồi thấy trên TV bà ngoại trưởng Mỹ Trao tặng ngoại trưởng Nga một “Nút bấm khởi động lại” ( reset ) cả hai đều cười rất tươi, vì cùng hiểu rằng khởi động lại mối quan hệ Mỹ Nga là niềm mong ước của cả hai bên, sau những tuyên bố quá khích trong quá khứ làm tổn hại quan hệ ngoại giao Mỹ Nga. Trở lại lịch sử Việt Nam, sau những chiến thắng oai hùng quân Nguyên Mông, Mãn Thanh, sau bài “Bình Ngô Đại Cáo” lừng danh. Lê Lợi, Quang Trung vẫn phải sai sứ sang Tầu xin Phong Vương ! “Đại ca Tầu” nắm được thời cơ không giết được thì tha cho làm phúc, hơn nữa đại ca cũng hiểu rằng có một “An” Nam thần phục Tầu để yên đi một bề, để đại ca còn lo chống chọi với thù trong giặc ngoài, nên đại ca sẵn sàng xuống luôn hai bước thang, trong khi Nam Việt mới xuống trước có một bước!

Trước ngày 18.12.2007 tuy chưa thực sự hài lòng, nhưng phải thấy rằng quan hệ giữa Giáo Hội Việt Nam và Nhà Nước Việt Nam khá suôn sẻ: việc bổ nhiệm các Linh Mục ở các Giáo Phận miền Nam làm Giám mục ở các Giáo Phận miền Bắc, nhất là việc bổ nhiệm Linh Mục Ngô Quang Kiệt từ Long Xuyên ra làm Giám Mục Lạng Sơn ( một Giáo Phận vùng biên giới ) rồi lại được điều chuyền về làm Tổng Giám Mục Hà Nội, được sự đồng thuận nhanh chóng, ( có báo còn đưa các lời phát biểu ca ngợi Đức Cha Kiệt của một vài quan chức ), việc bổ nhiệm, thuyên chuyển các linh mục được coi như việc nội bộ của Giáo Hội địa phương, các giáo phận không bị hạn chế số ứng sinh vào Đại Chủng Viện... tóm lại trên thực tế Giáo Hội đang cố “đi đúng lề phải” để có điều kiện thông cảm, hiểu nhau nhằm có thể đối thoại một cách công bằng với Nhà Nước.

Sự kiện Toà khâm sứ và Giáo Xứ Thái Hà, là sự việc đã kéo dài trên 12 năm, trải qua mấy đời Bí thư Thành uỷ, và Chủ tịch UBNDTP, từ thâm tâm cả hai bên đều hiểu rằng trên thực tế 2 mảnh đất này đang bị các quan tham dựa vào các ô to, dù lớn để chiếm dụng và đang âm mưu tư nhân hoá, đã qua nhiều lần thanh tra, phúc tra nhưng không một ông bí thư, ông chủ tịch nào dám bạo mồm lên tiếng về hai vụ việc này ( nghe đâu có một ông lớn một lần vào thăm sức khoẻ Đức Hồng Y Phạm Đình Tụng đã hứa với ngài, là ông sẽ giải quyết tốt đẹp việc Toà Khâm Sứ trước khi ngài về chầu Chúa, và hôm rồi ông cũng gửi vòng hoa đến phúng viếng Đức Hồng Y ).

Đầu năm 2008 sau lần Thủ tướng đột xuất đến thăm Toà Khâm Sứ, mọi người vô cùng phấn khởi tin tưởng vụ việc sẽ được giải quyết vui vẻ, ổn thoả. Đùng một cái một ông, mà người Hà Nội chưa biết mặt ngang mũi dọc ra sao, được bốc thẳng từ quê hương quan họ Bắc Ninh về làm chủ tịch UBNDTP. Điều mà các vị tiền nhiệm không dám làm, vì chính họ cũng là người Hà Nội ( dù là Hà Nội 1 hoặc 2... nhưng cũng đã ở Hà Nội lâu năm ) hiểu nội dung vấn đề, nên chưa dám giải quyết cho thấu tình đạt lý.

Ông chủ tịch mới, hiểu rằng mình được điều về đây là để làm các việc này, ông hộc tốc phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác, huy động cả một nền chuyên chính vô sản để xây dựng bằng được hai vườn hoa, cấp tốc trong vài ba ngày ( trong khi đó ông lại cũng thể theo “nguyện vọng của nhân dân” để biến một con đường có dấu ấn lịch sử, một khu đất của công viên Thống Nhất thành 2 khách sạn, và sắp biến một phần đất của công viên Chí Linh thành Đền thờ Lý Thái Tổ. Nên ông đã được truy tặng danh hiệu: người có công biến đất nhà thờ thành công viên, và biến đất công viên thành khách sạn ). Thời gian tại chức mới coi như bắt đầu mà ông đã cho khởi công xây dựng 3 siêu thị: Cửa Nam, Hàng Da, Chợ Mơ... mọi việc như được sắp đặt sẵn, chỉ chờ đưa được ông về là khởi động ngay, nên ông không sợ gì dư luận, mọi việc đã có người sắp đặt, lo lắng, chống đỡ.

Ông đã có công phá vỡ khối đoàn kết dân tộc, cố tình gây một dư luận xấu trong xã hội đối với 8 triệu người Công Giáo. Ông đã bắt buộc người Công Giáo dù muốn đừng cũng không được, nên buộc phải nói lên những nguyện vọng chân chính của mình, mà từ thâm tâm họ không muốn nói, họ muốn rằng việc ngày hôm qua chỉ là “thế thời, thời phải thế” chả qua là do chưa hiểu nhau mà thôi, họ muốn sau khi cả hệ thống XHCN đã mau chóng sụp đổ, thế giới xích lại gần nhau và hiểu nhau hơn, gần 3 triệu người Việt Nam có mặt khắp nơi trên thế giới và luôn có quan hệ mật thiết với thân nhân, bè bạn trong nước, đã giúp người Công Giáo trong nước ngày càng được thân thiện, và được tôn trọng hơn trong xã hội Việt Nam, việc Giáo Hội có tiếng nói để cùng chung vai gắng sức xây dựng xã hội chỉ là thời gian trong tầm tay, nên người Công Giáo không hề muốn mất đi cơ hội vàng này.

Do bị xử quá ép trong vụ Toà Khâm Sứ và Giáo Xứ Thái Hà ( mà chỉ vì quyền lợi mấy mảnh đất nhỏ bé của lũ quan tham cậy có ô to dù lớn ), nên nhiều hành động đổi trắng thay đen quá trắng trợn xẩy ra giữa thanh thiên bạch nhật trước mắt hàng ngàn ngàn người giáo hữu nông dân, và người lao động chất phác thật thà được nhồi sọ từ lớp mẫu giáo nên luôn tin vào đường lối chính sách, báo chí và truyền hình của Nhà Nước, thì nay chính mắt họ nhìn thấy và cảm nhận được sự dối trá, lừa đảo của các cơ quan này, mọi thần tượng bỗng sụp đổ trong chốc lát, sự thật này được chuyển tải cực nhanh, tự nó trở thành tò mò muốn tìm hiểu sự thật của rất nhiều người, khiến công an và dân vận phải vào từng gia đình vừa giải thích vừa de doạ để họ đừng đến Toà Khâm Sứ và Giáo Xứ Thái Hà nữa.

Nhưng càng cấm càng trở nên bất lực, công an phải dùng đến hạ sách, kiểm tra các xe ôtô chạy trên các quốc lộ, nếu xe nào chở người vể Toà Khâm Sứ hoặc Giáo Xứ Thái Hà là bắt quay trở lại, nhưng mọi sự đều trở nên lố bịch, nhất là khi lũ đầu gấu bảo kê được trả tiền để đóng vai “quần chúng tự phát” tranh thủ lúc trời tối, kéo nhau hò reo đòi giết Giám Mục Kiệt, Linh Mục Phụng !

Công an thì ngang nhiên dùng hơi cay, dùi cui, chó nghiệp vụ để đàn áp gây đổ máu ngay trước cổng CA quận Đống Đa. Nhưng tồi tệ nhất là vụ cố tình đem xử 8 người dân của Giáo Xứ Thái Hà... và giờ đây do bị bắt buộc phải xử phúc thẩm 8 người dân vô tội, CA quận Gò Vấp Sàigòn dở những trò ma giáo để đàn áp và ngăn cản việc luật sư Lê Trần Luật nhận bào chữa miễn phí cho họ !?!...

Mọi việc đều trở nên quá tồi tệ, và vượt khỏi tầm kiểm soát. Người dân Công Giáo chúng tôi cảm thấy quá ngột ngạt, chúng tôi muốn lặng, nhưng gió chẳng đừng, khẩu hiệu “Sống và làm việc theo pháp luật” được chưng ở khắp nơi, bao giờ mới được thực thi trong xã hội. Bao giờ được “tâm phục khẩu phục” trước các việc làm của các cơ quan công quyền, còn với các hành động bạo quyền hôm nay, công an cũng mới chỉ thu được “khẩu phục” giả tạo, để báo cáo thành tích, còn “trị quốc vốn ở an dân” xem chừng còn quá xa vời.

Đã gần một thế kỷ, các tôn giáo ( nhất là Công Giáo ) đã bị chủ nghĩa Mác liệt vào hàng thuốc phiện, thế mà giờ đây Tổng Thống Nga Putin cũng đã đến Nhà thờ cầu nguyện, trong nhà một cựu Tổng Bí Thư cũng đã lập bàn thờ Đức Phật... thì tôn giáo đâu còn là vật cản của các Nhà Nước còn “định hướng XHCN” nữa. Trước thế giới,VN đang xây dựng một Nhà Nước pháp quyền, các vị “công bộc” của Nhà Nước, ai dám khoe giầu với các vị nữa, người dân dù không thực sự hài lòng, nhưng họ cũng đành chấp nhận sự đã rồi, chỉ hy vọng rằng từ ngay ngày hôm nay họ cũng được tôn trọng công bằng trước pháp luật, họ sẽ tự đứng trên đôi chân của mình để làm giầu, ổn định đời sống, họ chỉ cầu mong các vị lãnh đạo quốc gia hãy thực thi “DÂN VI QUÍ, XÃ TẮC THỨ CHI”.

Cái “Nút bấm khởi động lại”, đang ở trong tay Nhà Nước, người Công Giáo chúng tôi hiểu rằng nền chuyên chính vô sản ở Việt Nam còn sức mạnh của nó, máu đã đổ ở quảng trường Thiên An Môn Trung Quốc, máu đã đổ ở một vài nước Đông Âu, và máu đã chảy thành sông ở Nga, nhưng kết quả đã ngược lại những gì mà nền chuyên chính vô sản muốn. Hãy nhìn vào lịch sử để hiểu rằng, dù hiện tại người dân vẫn còn bị nhồi sọ, nhưng không phải là những thập kỷ 50, 60, 70 của thế kỷ trước, mà chúng ta đang sống ở thời đại thông tin không gì ngăn cản được.

Lực lượng công an phải lo an ninh cho từng người dân, chứ không phải chỉ là sức mạnh và chỗ dựa của riêng Đảng và Nhà Nước. Có thể ngay bây giờ với lực lượng và sức mạnh vô cùng hùng hậu của cảnh sát cơ động và chó nghiệp vụ, mọi việc sẽ đâu vào đó ngay lập tức, nhưng để làm gì, và không khí an bình giả tạo đó được tồn tại trong bao lâu, cũng trong lực lượng này có bao nhiêu người cũng đã tin vào tâm linh, tin vào luật nhân quả thì liệu họ có dám tin vào các việc họ sắp làm không ? Dĩ ác báo ác, các người ra lệnh có biết điều đó không ? Đời cha ăn mặn, đời con khát nước, đó là sự thật !

“Nút bấm khởi động lại”, đang ở trong tay Đảng và Nhà Nước, chúng tôi bị căng thẳng thần kinh lắm rồi, chúng tôi cũng rất muốn cùng đi bên lề phải trong sự tôn trọng SỰ THẬT – CÔNG LÝ – HOÀ BÌNH, bạo lực không giải quyết được vấn đề gì.

Chúng tôi cũng muốn như Lê Lợi, Quang Trung đi trước một bước, để giữ tình hoà hiếu, tôn trọng lẫn nhau. 2000 năm bao thể chế chính trị đã thay nhau cai trị xã hội loài người, đạo Công Giáo vần tồn tại và thích nghi với mọi thời đại, vì mục đích của đạo Công Giáo không phải ở trần gian này, nên chúng tôi không quan tâm tới lề phải hay lề trái mà chúng tôi có đường đi của chúng tôi đó là KÍNH MẾN THIÊN CHÚA VÀ YÊU THƯƠNG MỌI NGƯỜI.

Hà Nội 16.3.2009