NHỮNG CẢNH TƯỢNG CHƯA BAO GIỜ TỪNG THẤY

Sự thật- Công lý và hoà bình đó là niềm khao khát của toàn thể nhân loạị. Mặc dù, đó là niềm khao khát chính đáng nhưng dường như nó đã trở nên ngạt thở giữa một xã hội đầy dẫy sự gian dối và bất công. Nhưng không phải thế mà ngăn chặn đựợc những bước chân đi tìm SỰTHẬT- CÔNG LÝ VÀ HÒA BÌNH. Xoay quanh chặng đưòng ấy là những cảnh tượng mà tôi thấy và cảm nhận được. Xin muợn lại lời của nhà văn Nguyễn Tuân trong truyện ngắn “ Chữ người Tử Tù” khi miêu tả về nhân vật của mình là Huấn Cao cho Chữ viên Quản ngục, một hành động thật thanh cao và đẹp mắt đến nỗi mà ông phải thốt lên:” Một cảnh tượng xưa nay chưa từng có”. Mặc dù, ngày 27/3 lich sử theo vật lý đã qua đi nhưng nó sẽ đọng mãi trong tôi và mọi người, khiến hôm nay tôi lại phải thốt lên một lời từ sâu thẳm tâm can: “Những cảnh tượng này chưa bao giờ từng thấy”

Cảm tạ Chúa đã dẫn con đến Thái Hà để con biết đựơc thế nào là ánh sáng và bóng tối, sự thật và gian dối…

Sáng ngày 27-3 theo sự thôi thúc của con tim tôi và những người anh em cũng có mặt tại Thái Hà lúc 4h45p. Không khí lúc này nhìn chung thật yên ắng, 8 anh chị em chuẩn bị ra phiên toà cùng những người yêu sự thật- công lý- hoà bình bước vào Thánh lễ đồng tế trong bầu khí thật linh thiêng, trong niềm tín thác vào bàn tay quan phòng của Thiên Chúa là Cha. Trong nhà thờ là một bầu khí BÌNH AN_ HIỆP NHẤT, mọi người cùng nhau dâng lên Thiên Chúa là Cha - Đấng tạo tác muôn loài những lời ca tụng và lời cầu nguyện làm ngây ngất cõi lòng. Nhưng dưòng như bên ngoài lại là một thể giới đầy sự hỗn tạp, tôi thấy lâu lâu có cái gì đen đen cứ thoi thóp, nhấp lên, rồi nhấp xuống qua mấy song sắt của bức tường nhà thờ. Tôi tò mò đặt mấy câu hỏi: “Quái lạ, cái gì nhi?….Một lúc sau, tôi mới nhận ra đó là mấy cái đầu người. Tôi phải nói là đầu người vì tôi không nhìn thấy gì thêm ngoài nó. Nhưng rồi tôi đặt câu hỏi tiếp: Đầu của ai vậy nhi? một lúc suy nghĩ tôi tự tìm cho mình câu trả lời: “ A! đó là đầu của mấy chú công an” Tự trả lời cho mình nhưng vẫn chưa thoả mãn rồi lại đặt câu hỏi: “Mấy chú Công an kia có đầu không nhi?” Chẳng cần suy nghĩ lâu tôi cũng trả lời cho mình, thực ra “Có đầu mà lại không có đầu” Bởi lẽ, Cảnh cửa nhà thờ thì vẫn mở mà cổng nhà thờ thì lại mở to hơn, rộng rãi đón chào tất cả mọi người không phân biệt ai. Mấy chú Công an kia biết rõ văn minh lịch sự là thế nào? tại sao lại làm thế? họ làm gì ngoài kia mà cứ rình mò như kẻ trộm vậy? họ đi lễ ư? trước đây họ có đi lễ sáng đâu? Sao hôm nay mấy chú đạo đức thế vậy nhỉ? Và đây là cảnh tượng đầu tiên làm tôi sững sờ, ngạc nhiên.

Đúng 6h Cộng đoàn cùng nhau xuất phát lên đuờng, không chỉ người trẻ, nhưng cả người già, không chỉ người tri thức nhưng cả người không biết chữ.. đủ mọi thành phần trong xã hội đã hiệp nhất với nhau trong cùng một Đức Tin và Đức mến sánh bước lên đường đi tìm Sự thật- công lý và hoà bình. Một cảnh tượng tuyệt đẹp trong mắt mọi người đó là những cành Vạn Tuế trên tay, ngực đeo ảnh Nữ vương- công lý và hoà bình của Cộng đoàn dân Chúa. Chân bước khoan thai, nhịp nhàng, miệng hân hoan những bài Thánh ca ngất ngây lòng người như đang lên đền Thánh Giêrusalem đón nhận ân phúc Chúa Trời. Nhưng họ cũng không quên cầu xin Đức Maria- Nữ vương Công lý và hoà bình đoái thương đến dân tộc Việt Nam: “ Mẹ ơi đoái thương xem nước Viêt Nam, trời u ám, bất công lan tràn; Mẹ hãy đưa tay ban phúc bình an, cho Việt Nam qua phút nguy nan”

Họ biết được mình đang đi theo con đường Chúa đã đi và đã nghe lời mời gọi của Thầy Chí Thánh GiêSu “ Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác Thập Giá mà theo Ta. Quả thực, ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất. Còn ai chịu mất mạng sống mình vì Ta và vì Phúc Âm, thì sẽ cứư được mạng sống mình” Chính những người đi tìm công lý-sự thật và hoà bình đây có phải họ đã quên đi chính mình?. Họ đã đi theo con đường nào vậy? Có phải con đường mà Chính Thầy Giê su đã đi: "Con người sẽ phải chịu đau khổ nhiều, sẽ bị các kỳ lão, các thượng tế, các luật sĩ chối bỏ, và giết đi, nhưng sau ba ngày sẽ sống lại".

Thập giá và chén đắng xưa kia Chúa đã vác và uống là vậy. Hôm nay, các Linh mục, Giáo dân Thái Hà và những người khao khát chính nghĩa trên con đuờng đi tìm Sự thật- công lý và hoà bình, họ cũng đã chịu vác Thánh giá, đã phải uống những chén đắng như Chúa ngày xưa là bị lăng nhục, bị đe doạ…….nhưng họ đã trở nên những vị ngôn sứ của thời đại, vị chứng nhân cho sự thật- công lý và hoà bình. Thật sự trở nên một vị ngôn sứ hôm nay thì phải chấp nhận đau thương. Hôm đó, quảng đường từ Thái Hà đến toà án thành phố Hà Đông dài đến cả hàng chục cây số những người chân chính ấy đã nhận đuợc biết bao lời nói từ những người bên vệ đường: “Họ đi như thế chắc là đựợc nhiều tiền lắm nhỉ? Có người trả lời: Chắc là được một trăm” Có phải là vì một trăm ngàn chăng? Thật ra những người đi bộ trong quảng đưòng dài ấy ngoài 8 bị cáo, các Cha dòng Chúa Cứu Thế là cả hàng ngàn người cùng đi, hỏi nào có ai nhận đươc một khoản lợi lộc vật chất gì đâu. Để đáp lại những lời nói đầy miệt thị ấy thì những cành Vạn Tuế biểu tượng cho hoà binh, những tấm ảnh Đức Mẹ Nữ vương - công lý và hoà bình sáng ngời ngợi mà họ đeo trong lồng ngực, cùng những ánh mắt đầy hiền hoà và thật thân tình đáp lại, trái với những gì mà người đời thường làm. Thật là một cảnh tượng chưa bao giờ từng có

Đoàn người hôm đó có phải họ muốn biến mình thành MUỐi, thành MEN trên con đưòng đi tìm Sự thật- công lý và hoà bình hay chăng? Một quy luật thực tại đó là cần có những hạt giống thối đi thì mới đâm chồi nảy lộc được. Nhìn lại chặng đường phát triển của Giáo hội Việt nam đã có biết bao máu của các Thánh Tử đạo đã đổ xuống, nhờ vậy mà hôm nay chúng ta được thừa hưởng hoa trái của các Ngài. Gợi cho tôi nhớ lại câu Thánh vịnh thật ngân vang:

Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống,

Mùa gặt mai sau khấp khởi mừng.

Họ ra đi, đi mà nức nở,

Mang hạt giống vãi gieo;

Lúc trở về, về reo hớn hở.

Đoàn người tiến bước đi tìm sự thật- công lý và hoà bình làm tôi cứ tưởng như ĐẠO BINH THIÊN QUỐC. Đúng 8h thì đoàn người cũng có mặt tại nơi mà 8 anh chị em sắp ra phiên toà của thế gian, nếu ai có mặt ở đó thì cũng đều cảm nhận được những dòng lệ chứa chan NƯỚC MẮT VÀ HẠNH PHÚC. Tôi thì không thể diễn tả đựơc cảm xúc tuôn trào lúc ấy vì cảm nhận được sự hiệp nhất của Giáo hội Chúa và dường như giờ này đây câu nói của Đức Giám Mục Giáo Phận Vinh đã trở nên châm ngôn sống cho mọi người Kitô hữu khắp muôn nơi và cho mọi thời đại:“Việc của Thái Hà cũng là việc của Vinh và việc của Vinh cũng là việc của Thái Hà” Bởi vì, khi đến trụ sở của phiên toà tôi không biết họ từ đâu đến nhưng những dòng người từ bên này vẫy tay chào dòng người bên kia bằng những cành vạn tuế tuyệt đẹp, và những câu khẩu hiệu SỰ THÂT_ CÔNG LÝ _ VÀ HOÀ BÌNH.. Thật là một cảnh tượng tuyệt vời như đang đóng phim vậy

Dòng người đã không hoà quyện được với nhau, những câu khẩu hiệu bên này SỰ THẬT bên kia cũng có SỰ THẬT, bên này có HOÀ BÌNH thì bên kia cũng có HOÀ BÌNH, bên này có CÔNG LÝ thì bên kia cũng có CÔNG LÝ. Nhưng những dòng chữ cùng với dòng người kia đã không nối lại được với nhau, đang bị chia cắt bởi một lực lưỡng cảnh sát cơ động dày đặc. Điều đó, cũng phán ánh một thực trạng về sự thật – công lý – hoà bình mà mọi người đang đi tìm, đang muốn đến với nhau nhưng đang có một thế lực trần gian ngăn cản. Thật là một cảnh tượng bất công chưa từng thấy.

Phiên toà ngày hôm đó rồi cũng đến hồi kết thúc. Kết quả là y án đó như một lời mời gọi hãy tiếp tục ra đi làm chứng cho SỰ THẬT_ CÔNG LÝ VÀ HOÀ BÌNH. Nhưng trong niềm tin như Cha bề trên Dòng Chúa cứu Thế đã thốt lên trong buổi tối cầu nguyện cho 8 anh chị em trước ngày ra phiên toà một lời mà đến giờ này tôi vẫn còn nghe âm vang bên tai: “Hôm nay đây chúng ta tin rằng Thiên Chúa và Mẹ Người đã nhận lời chúng ta cầu nguyện, chúng ta sẽ chiến thắng không theo cách của người đời nhưng tin tưởng trong đường lối của Thiên Chúa”

Lạy Chúa! những cảnh tượng chưa bao giờ con thấy và cảm nghiệm được. Thì hôm nay, Chúa đã cho con đuợc thấy, xin cho con khi thấy rồi cũng biết cầm lấy ngọn đèn sáng trong tay đi tìm SỰ THẬT- CÔNG LÝ VÀ HOÀ BÌNH.

Thái Hà 29/3/2009

Jos_Thong