Người Hà Nội thật thâm thuý!

Tác giả Ngọc Huỳnh kể câu chuyện “Công lý…ngược”.

Một cụ ông cầm trên tay tờ giấy in đậm hai chữ CÔNG LÝ. Nhưng cụ lại cầm ngược, cắm đầu chữ xuống đất. Mấy người tưởng cụ không để ý, bèn nhắc cụ.

Cụ bảo: Ở Việt Nam mình bây giờ, chỉ có công lý… ngược thôi!

Và suốt ngày, cụ cứ cầm ngược tờ giấy như vậy.

Và tác giả kết luận: Người Hà Nội thật thâm thuý.(x.Vài câu chuyện nhỏ bên ngoài tòa án,Vietcatholic.org;dcctvn.net;ykien.net).

Nếu các bạn đọc những câu chuyện, những bài viết trên các trang web “lề bên trái” trong những ngày vừa qua, các bạn đều như tôi phải thốt lên “thật thâm thuý”.

Lm Lê Quang Uy, từ Sài gòn viết bài “con kiến kiện củ khoai” hết sức thâm thuý.

Tôi đọc tất cả các bài viết liên quan đến “8 con kiến Thái Hà” và kể cho bà con giáo dân trong thánh lễ mỗi ngày. Lễ chiều thứ bảy và sáng Chúa nhật, tôi đọc bài “con kiến kiện củ khoai” rồi tóm tắt những tin tức “nóng hổi” vừa đọc được trên net cho giáo dân nghe. Tối Chúa nhật, các Nữ tu thưởng cho tôi một ly chè đậu xanh, mừng “con kiến” chiến thắng “củ khoai’. Xứ đạo tôi ở miền quê xa xôi, bà con giáo dân “đầu tắt mặt tối” lam lũ mới đủ sống qua ngày. Họ chẳng có máy vi tính. Xem tivi chỉ toàn “tin- tức cái mình”, sai sự thật. Vì thế họ thích nghe cha xứ kể chuyện thời sự, họ bảo rằng, tin của cha đưa thì chính xác và sự thật. Sau thánh lễ, có mấy cụ già thường xuyên nghe rađiô, Đài Chân Lý Á Châu, Á Châu Tự Do, Chân Trời Mới…cũng bình luận rất thâm thuý. Không chỉ ở Hài nội, Sài gòn mà tất cả mọi nơi xa xôi hẻo lánh đều hướng về anh chị em giáo dân Thái hà. Thời đại truyền thông hiện đại, tin tức đều đựơc loan truyền nhanh chóng đến khắp mọi nơi. Không gì ngăn cản nổi Sự Thật.

Tác giả Hoài Thu Nguyên viết bài “MANG CÔNG LÝ ĐI VÁ SỰ THẬT” cũng thật thâm thuý. Khi đọc trang tin “ Tin cập nhật lúc 9g50 ngày 27.3.2009 “ trên trang dcctvn.net, với dòng chữ “. . . Trên tay, giáo dân cầm những tờ khẩu hiệu hết sức ôn hoà: “Công Lý vá Sự Thật”. Cụm từ “ Công Lý vá Sự Thật “ không khỏi làm tôi ngạc nhiên, lúc đầu tôi cứ cho là lỗi chính tả do người viết quá vội vàng trong một tình thế thông tin cần cập nhật trong từng phút giây của ngày lịch sử hôm nay (27/3/2009), nhưng suy đi nghĩ lại cứ làm tôi băng khoăn mãi trong đầu, hay là người viết cố ý chơi chữ chăng ! Mà nếu nói là: “ Công Lý vá Sự Thật “ thì cũng có lý lắm chứ…Một ngày lịch sử, một ngày tuyệt vời, đó là một ngày “ Công Lý vá Sự Thật “.

Tác giả Mùa Thu viết “CHUYỆN BÊN NGOÀI TÒA ÁN”, kể về những câu chuyện đơn sơ mà nhẹ nhàng thâm thuý quá. (x. mehangcuugiup.info; dcctvn.net).

Quay trở vào trong vườn hoa Hà Đông, tôi thấy một tốp các chị đang ngồi trên mấy bậc lên xuống. Một chị đang cố dùng tay vuốt cho thẳng tấm biểu ngữ “SỰ THẬT” đang bị nhàu nát. Tôi ghé lại hỏi: “ Sao chị lại để biểu ngữ nhàu thế?”. Chị này vội vàng nói “Em có cố tình đâu, giờ nhìn lại mới thấy bị nhàu, chứng tỏ sự thật bị giày xéo chị ạ. Em đang cố vuốt cho “SỰ THẬT” thẳng ra đây”. Tôi chết lặng trước câu nói của chị, bản thân tôi lúc hỏi chị, tôi không thể nghĩ được chị sẽ trả lời như vậy, một câu trả lời đơn sơ nhưng phát đi từ một trái tim tha thiết gặp được sự thật. Thấy tôi có máy ảnh trong tay,một chị khác liền nói: “ Chị chụp cho chúng em một kiểu ảnh nhé!”. Chụp ảnh xong, tôi thấy chị kia lại vuốt vuốt giờ giấy, nhưng vuốt mãi mà nó vẫn không được thẳng, cho dù chỉ là tương đối.

……

Tôi đi sang phía bên kia vườn hoa,trước cửa toà nhà Trung tâm đào tạo lái xe để tìm bà nội, vì có người nói là nhìn thấy bà nội tôi ngồi bên này. Tôi thấy một tốp các cụ già vẫn đang ngồi lần hạt trong trật tự, khiêm nhường và thành kính, nhưng không thấy bà tôi đâu cả. Đoàn người diễu hành quanh phố lúc này đã đi đến vòng thứ 3 và đang quay về. Tôi đi ngược xuống để cố tình chụp ảnh, qua máy ảnh, tôi nhìn thấy một bà hao hao giống bà mình. Hoá ra đúng là bà nội tôi thật. Tôi kéo bà về vườn hoa ngồi nghỉ, mặt bà đỏ bừng bừng,nhưng niềm vui thì không sao giấu nổi.Bà kể liên tục: “ Bà vừa đi 3 vòng xong,vui cực. Đến cửa đồn công an kia kìa,mình chỉ đứng đấy hát thôi chứ có làm gì đâu, mà từ tầng 1 đến tầng 5, công an đổ ra chạy như vịt con ạ.”. Ai có mặt lúc đó nghe bà tôi kể đều ôm bụng cười mà lại thấy cảm phục bà quá. Một chị ngồi cạnh bèn hỏi: “ Bà có mỏi chân không?” Bà nói: “Đi trên đường Công Lý, tôi chẳng thấy mỏi chân gì cả,nó mà không kéo tôi vào đây, thì tôi còn đi nữa”. Tôi cười và thầm nghĩ: “Đúng vậy,bước chân đi trên con đường Công Lý không phải là những bước chân được bước đi bằng sức người nữa.Mà đó là những bước chân bước đi bằng đức tin,bằng sự khao khát,bằng sự hy sinh…Thế mới thấy đức tin đó đủ mạnh đến mức một bà lão 74 tuổi vẫn dấn bước đều đều, đồng hành và không thua gì sức trẻ”.



Một anh lính mới được đổi ca, vào ngồi cùng với chúng tôi. Người đàn ông bên cạnh hỏi: “Chú không làm nhiệm vụ à? Ngồi với chúng tôi bị đuổi thì sao?”. Anh này tỏ vẻ mệt mỏi và nói: “ Cháu được đổi ca rồi bác ạ, ngồi nghỉ một lúc cũng không sao đâu ạ”. Thấy vậy một bà liền hỏi thêm: “ Thế chú thấy việc này thế nào ?”. Anh hỏi lại: “ Việc gì cơ hả bác ?” bà tiếp: “ Thì cái việc chúng tôi đi tìm công lý đây này”. Anh này ậm ừ một lúc rồi phân trần: “ Cháu chẳng biết các bác có mệt không, chứ chúng cháu mệt lắm, chúng cháu phải đến đây từ 2h sáng”. Thấy anh nói vậy, người đàn ông lúc nãy nói: “ Anh đến sớm thế làm gì, 8h chúng tôi mới đến cơ mà, đến sớm thế các anh trấn áp ai?”. Thấy vậy anh bèn thanh minh: “Ấy ấy, bác đừng gọi là trấn áp, chúng cháu có dám đụng vào ai đâu, chỉ làm theo lệnh thôi mà, đây là công việc của bọn cháu”. Người đàn ông cầm trong tay một nắm lá thiên tuế. Ông đưa cho anh ta một cành và nói: “ Chú có dám cầm không ? Lá của sự thật đấy”. Anh này bèn nói: “ Cầm cành lá thì có gì đâu mà cháu không dám, nhưng cháu đang mặc thế này mà cầm, thì mai cháu bị đuổi ngay bác ạ”. Mọi người cùng nhau ồ lên một tiếng.Các bà quay sang nói với nhau: “Hoá ra là cảnh sát thì không được phép tiếp xúc với sự thật các bà ạ”.

Ước mong “người Hà nội” có thêm nhiều bài viết, nhiều câu chuyện “thâm thuý” chia sẽ với mọi người trên khắp thế giới.

Lm Giuse Nguyễn Hữu An