NGHE RA-ĐI-Ô TẬP THỂ !

Trước đây, khi đến Mai Hoà, trung tâm nuôi dưỡng, chăm sóc bệnh nhân sida giai đoạn cuối Soeur phụ trách Trung Tâm Mai Hoà có kể cho tôi nghe chuyện lạ ở Trung Tâm..

Chuyện là Soeur phục vụ nhiều nơi nhưng thấy xã của Trung Tâm đang ở đây phải nói là một xã quá nghèo ! Nghèo đến độ người dân ở đây không sắm nổi cái ra-đi-ô để nghe đài. Vì không có ra-đi-ô nghe nên cứ sáng sáng, chưa đến 5 giờ thì lại có tiếng phát ra từ chiếc loa sắt cho bà con nghe ra-đi-ô tập thể. Ngay trước cổng Trung Tâm Mai Hoà có một chiếc loa sắt thật to, âm thanh từ chiếc loa ấy có thể vang xa đến tận phòng hài cốt của bệnh nhân đặt ở phía cuối dãy nhà của Trung Tâm. Lo cho bệnh nhân sida từng miếng ăn, từng giấc ngủ nên Soeur cảm thấy lo cho bệnh nhân nên cứ sáng sáng khi cái loa sắt cứ như chỉa vào tai bệnh nhân làm bệnh nhân mất giấc là Soeur cảm thấy khó chịu.

Thấy thương bệnh nhân, Soeur nhờ tôi viết vài chữ kiến nghị với báo đài về những cái loa sắt trước Trung Tâm để giữ gìn giấc ngủ cũng như bảo vệ cái màng nhĩ của bệnh nhân. Tôi có viết vài lần kiến nghị ấy nhưng “theo năm tháng hoài mong thư gửi đi mấy lần đợi hồi âm không thấy”. Chắc có lẽ là chương trình nghe ra-đi-ô tập thể mang lại nhiều lợi ích cho bà con nghèo ở đây nên người ta cứ giữ phải truyền thống ấy !

Thoạt đầu thì nó làm cho Soeur khó chịu thật nhưng dần dần Soeur lại đồng cảm với cái nghèo nơi Soeur và cộng đoàn Soeur hiện diện nên rồi cũng quen. Không những quen nhưng một lần nữa, Soeur và những ai đến với Trung Tâm cảm thấu được cái nghèo, nghèo đến độ không có tiền mua được cái đài mà phải nghe đài từ những cái loa sắt phóng thanh âm ĩ.

Nhớ lại những ngày “nóng bỏng” ở Thái Hà. Các anh em lần đầu hiện diện ở Thái Hà ngạc nhiên khi mấy cái loa sắt phóng thanh cứ chĩa thẳng vào Nhà Thờ Thái Hà và Linh Địa Đức Bà, còn tôi, tôi không ngạc nhiên gì mấy vì những chiếc loa sắt ấy quá quen với vùng Củ Chi – nơi Trung Tâm Mai Hoà hiện diện. Thế mới thấy quận Đống Đa còn nghèo và phải dùng loa phóng thanh để bà con xung quanh đó nghe đài. Ở Thái Hà thích thật vì được nghe ra-đi-ô tập thể !

Cũng lạ ! Xem Tivi, nghe đài là quyền tự do của con người chứ đâu phải ép buộc nghe. Hình như chưa có luật nào bắt nghe đài hay xem Tivi nhưng ở Thái Hà lại phải nghe tập thể một cách bất đắc dĩ như vậy. Thử hỏi nhà ai có cái loa sắt chĩa ngay vào nhà mình thì nhà ấy sẽ cảm thấy khó chịu như thế nào ? Không chỉ là nhà ấy mà những nhà xung quanh cũng chẳng tha thiết gì với cái chuyện nghe ra-đi-ô tập thể như vậy.

Không biết hữu tình hay cố ý mà cứ đến giờ cử hành Thánh Lễ thì chương trình phát thanh lại cứ phát ầm ĩ.

Vui nhất là loạt bài mạ lị và vu khống cho Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt. Loạt bài ấy người ta nêu cao tinh thần một vận động viên tôn trọng lá cờ tổ quốc thế nào vậy mà “ông” Kiệt lại coi thường tấm hộ chiếu Việt Nam, “ông” Kiệt không biết còn xứng đáng là công dân Việt Nam hay không ? Những âm thanh chát chúa và mạ lị ấy cứ phát tới phát lui mãi nhằm nhồi sọ những người dân nghèo ít học, bình dân. Dù cho có phát như thế nào đi chăng nữa nhưng làm sao che đậy được sự thật và công lý.

Được biết là không chỉ có ở Củ Chi hay Thái Hà nhưng nhiều nhà thờ khác nữa, cứ đến giờ cử hành Thánh Lễ thì chiếc loa sắt cứ kêu la inh ỏi, phá tan đi bầu khí trang nghiêm khi cử hành phụng vụ và các Bí Tích. Chỉ tiếc thay cho hành động của những người muốn phá hoại bầu khí trang nghiêm của hoạt động tôn giáo.

Sau ngày ra trường, về giúp mục vụ ở Cần Giờ mới thấy thương Cần Giờ hơn. Cần Giờ quả là nghèo thật ! Không chỉ ở xã An Thới Đông phải nghe đài công cộng nhưng ngay thị trấn Cần Thạnh cũng thế. Cứ ngày ngày hai buổi sáng chiều dù muốn nghe hay không muốn nghe cũng được cái loa phóng thanh chĩa ngay vào tai.

Ở Doi Lầu - Tắc Cá Cháy (Cần Giờ), có gia đình kia không biết có đồng ý hay không đồng ý để rồi cho người ta treo cái loa sắt. Ấy vậy là mấy nhà xung quanh nhỏ to rằng không biết nhà ấy mỗi tháng nhận được bao nhiêu mà cho gắn cái loa inh ỏi như vậy ? Phản ứng như vậy cũng đủ hiểu được rằng dù nghèo đi chăng nữa nhưng người dân ở chỗ đấy không thích nghe ra-đi-ô tập thể như vậy. Nghe hay không nghe là quyền tự do của mỗi gia đình, của mỗi người.

Cũng chẳng biết là “hên” hay “xui” đây ! Ngay nhà thờ An Thới Đông - Cần Giờ được “cơ may” có mấy cái loa sắt chĩa vào.

Cứ mỗi buổi sáng, 4 giờ 45 phút là chương trình phát thanh của Đài Tiếng Nói Nhân Dân Thành Phố HCM được phát cho đến hơn 6 giờ mới chấm dứt. Dãy nhà các cha ở cũng “được" nghe nhưng không “sướng” bằng các Soeurs. Các Souers không chỉ được nghe mà con nghe một cách hết sức là rõ ràng. Nhờ bộ loa sắt ngay nhà thờ ấy mà các em khuyết tật cũng như các em chậm phát triển được Cộng đoàn Giáo Điểm truyền giáo cưu mang cũng được nghe theo !

Nhờ mấy cái loa sắt ấy mà các Soeurs không phải sắm ra-đi-ô. Dẫu sao cũng phải cảm ơn những người có sáng kiến cho xã nghe đài công cộng. Không chỉ không mất tiền mua ra-đi-ô mà còn giảm được lượng điện năng tiêu thụ nếu như mỗi gia đình có ra-đi-ô !

Trước tết, có chương trình chăm lo cho người nghèo đặc biệt mừng Tết là phát 400 chiếc TV hiệu TCL cho bà con nghèo ở đây. Đi thăm những căn nhà mái và vách đều lá mà nay có chiếc TV cũng đỡ tủi thân cho người nghèo trong dịp Tết. Giá như mà có ân nhân nào đó cho ra-đi-ô nữa thì khi ấy bà con được tự do hơn trong việc nghe đài chứ không phải như hiện nay là phải nghe chung như vậy.

Sáng sáng, chiều chiều sau khi nghe đài phát ra từ những chiếc loa sắt ấy tôi lại càng cảm thương bà con nghèo ở xã nghèo này hơn. Ước gì bà con có ra-đi-ô ở mỗi gia đình để được nghe tin tức một cách tự do hơn. Chứ nếu cứ nghèo mãi như thế này lại phải nghe ra-đi-ô tập thể như “ngắm trăng tập thể” như thời ở chiến khu xưa vậy !

Tạ ơn Chúa ! Cảm ơn Mẹ Nhà Dòng đã gửi con về cái xã nghèo này để một lần nữa con được đồng thân đồng phận với người nghèo hơn !

Xin Chúa thương đến vùng nghèo này và xin thương cho có nhiều tấm lòng thơm thảo gửi tặng mỗi gia đình một chiếc ra-đi-ô để không còn cái cảnh nghe ra-đi-ô tập thể như hiện tại nữa.