Chuẩn bị thánh lễ an táng cho một nữ tu thân quen, một linh mục luống tuổi biết tôi là linh mục Dòng Chúa Cứu Thế liền xối xả nói vào mặt tôi:

- “Này anh ! Anh về anh nói Cha Giám Tỉnh Phạm Trung Thành của Dòng anh và các cha các thầy dòng anh đủ rồi nha ! Chuyện Thái Hà như thế là đủ rồi nha ! Đừng có quá nha !”

Với phép lịch sự và nhân bản tối thiểu của một con người và một linh mục, cộng với sự kiềm chế cơn giận tôi bèn thưa với cha ấy:

- “Dạ thưa Cha ! Để con về con thưa với Giám Tỉnh của con như ý Cha !”.

Dạ cho lịch thiệp chứ đời nào về nói với Giám Tỉnh ba cái chuyện nhảm nhí của một linh mục xa lạ ấy.

Chuyện buồn cười là lần đầu tiên gặp gỡ, chưa hề biết ai ra ai ấy vậy mà linh mục ấy xối xả vào mặt tôi. Thử hỏi cha ấy, nếu một cha khác làm như vậy thì cha ấy nghĩ như thế nào.

Lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy đọng lại trong tôi hình ảnh vị linh mục ấy. Chắc có lẽ, vị linh mục ấy là linh mục “quốc doanh” nên phản ứng mạnh về chuyện Thái Hà như thế. Nếu là linh mục thật sự, đồng cảm với dòng chảy của Xã Hội và của Giáo Hội thì suy nghĩ phải khác chứ !

Tôi thông cảm cho hoàn cảnh “quốc doanh” của ngài nhưng nơi ngài còn chút lương tâm của một ngôn sứ ngài đã lãnh nhận nơi bí tích Thanh Tẩy và đặc biệt hơn là bí tích Truyền Chức chứ ! Đâu phải vì một chút tư lợi cá nhân mà ngài lại im lặng và còn tệ hơn là ủng hộ cho những người sống giả dối, sống thiếu công bằng và lẽ phải.

Tôi hiểu cho hoàn cảnh của ngài là phải “đi đêm” với những người có chức có quyền để ngài được an phận nhưng thử hỏi, với lương tâm ngay thẳng của một con người có cho phép ngài “đi đêm” như vậy chăng ?

Chuyện Thái Hà, Khâm Sứ có lẽ không ngoài Thánh ý Chúa.

Nay lại thêm mảnh đất Ba Giang và chuyện khai thác quặng Bauxit ở Tây Nguyên chắc có lẽ cũng chẳng ngoài thánh ý của Ngài.

Những người dính dự đến chuyện Thái Hà, Khâm Sứ hay Ba Giang hay Bauxit đi chăng nữa đều chẳng được hưởng lợi dẫu chỉ một xu trên những mảnh đất ấy, trên những tấn quặng ấy. Vấn đề ở chỗ là những người ấy muốn thốt lên một tiếng nói của sự thật, của công bằng và của lẽ phải.

“Thuốc đắng dã tật ! Sự thật mất lòng !”. Sự thật luôn luôn làm mất lòng những người sống không thật.

Bằng chứng thực tế cho thấy rằng, nếu sống trong sự thật thì làm gì phải sợ hãi đến độ huy động bao nhiêu cảnh sát, chó nghiệp vụ … để bảo vệ cho phiên toà xử có 8 người với tội trạng “gây rối trật tự xã hội”. Ngược lại, có những phiên toà xử một băng cướp chuyên nghiệp mà chỉ vỏn vẹn với một đội cảnh sát thôi. Bi hài nhất là xử những người cố tình gây thiệt hại cho dân cho nước hàng tỷ hàng tỷ đồng thì lại nhẹ nhàng êm ái !

Một người ít học cũng đủ hiểu cái hành động không thật của những người sợ sự thật.

Nhiều và nhiều năm Xã Hội, Giáo Hội sống trong cảnh bất công, tham nhũng, tàn bạo nhưng chưa có dịp lên tiếng nói. Nay, Thái Hà, Khâm Sứ, Ba Giang, quặng Bauxit là dịp để Giáo Hội lên tiếng.

Giáo Hội bản chất là Giáo Hội của những người nghèo, những người khiêm hạ, những người sống trong sự thật. Đứng đầu Giáo Hội lại là Chúa của Sự Thật. Ngài biết trước những ai sống cho Sự Thật và vì Sự Thật sẽ phải trả một cái giá rất đắc và thậm chí mất cả mạng sống mình.

Thời gian qua, qua một số phương tiện truyền thông, nhiều người được biết một số anh em tu sĩ linh mục Dòng Chúa Cứu Thế đã hiến mình cho Sự Thật ấy.

Xin mọi người hãy nhớ cho rằng, anh em tu sĩ linh mục Dòng Chúa Cứu Thế chúng tôi không hề có ý đi làm chính trị. Anh em tu sĩ linh mục Dòng Chúa Cứu Thế chúng tôi chỉ lên tiếng nói cho sự thật, cho công bằng, cho lẽ phải mà thôi. Thánh Anphongsô - Tổ phụ Dòng chúng tôi - đã hơn một lần ngao ngán cho sự giả trá, đảo điên của con người, của xã hội thời của Ngài. Ngài phải đau đớn mà thốt lên rằng: “Thế gian ơi ! Ta biết mi rồi !”

Vâng ! Ngày hôm nay, anh em Dòng Chúa Cứu Thế chúng tôi cũng chỉ biết thốt lên như Thánh Tổ Phụ của chúng tôi: “Thế gian ơi ! Ta biết mi rồi !”. Biết cái thế gian ấy, chúng tôi cũng phải hô lên cho mọi người biết và đường lối giải quyết của chúng tôi là cầu nguyện và cầu nguyện. Chúng tôi không hề bạo động, chúng tôi không hề

Tạ ơn Chúa ! Anh em Dòng Chúa Cứu Thế chúng tôi không cô độc, không đơn lẻ. Bên cạnh chúng tôi có Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt, vài vị Giám Mục và đông đảo cộng đoàn dân Chúa trên khắp mọi miền đất nước có hình chữ S thân thương và cả ở hải ngoại nữa. Đức Tổng Giám Mục Giuse, vài vị Giám mục và đông đảo cộng đoàn dân Chúa đã kề vai sát cánh bên anh em chúng tôi bất chấp hiểm nguy đang rình rập.

Chúng tôi cũng tạ ơn Chúa vì bên cạnh chúng tôi còn có những linh mục, tu sĩ, giáo dân “quốc doanh” đơn cử như vị linh mục đã nói vào mặt tôi xối xả dù chưa một lần gặp gỡ. Cảm ơn các vị vì sự hiện diện của các vị đã tô điểm thêm cho Ánh Sáng là anh em Dòng Chúa Cứu Thế chúng tôi, Đức Tổng Giuse Ngô Quang Kiệt và tất cả những ai đang nói và đang sống cho Sự Thật. Nhờ có sự hiện diện của các vị mà Ánh Sáng của Sự Thật lại được sáng thêm.

Lịch sử Giáo Hội Việt Nam vài chục năm qua mang tiếng là êm đềm thư thái trước một chế độ lúc nào cũng đề cao tự do tôn giáo ấy nhưng bên dưới thật sự chẳng có tự do. Có chăng là ở những nơi thành thị, những nơi trung tâm còn những nơi xa vắng, hẻo lánh như Sơn La, Tây Nguyên … thật sự đã có tự do tôn giáo hay chưa thì chỉ khi đến nơi mới biết được sự thật vì lẽ báo chí đều nói tốt cả.

Có lẽ những ngày này và những ngày sắp tới, lịch sử Giáo Hội sang trang, lịch sử Dòng Chúa Cứu Thế sang trang.

Thời gian sẽ qua đi, con người sống trong thời đại này cũng sẽ trở thành người thiên cổ nhưng làm sao có thể xoá nhoà được những trang sử hùng hồn này. Làm sao có thể xoá được những bút tích, những giọng nói can đảm nói lên sự thật như Đức Tổng Giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt và nhiều vị khác.

Sẽ có những tu sĩ, linh mục và ngay cả giáo dân sẵn sàng ngồi tù và sẵn sàng tử vì Đạo, tử vì Chân Lý, tử vì Sự Thật.

Nếu sự thật sẽ xảy ra thì Giáo Hội Việt Nam sẽ ghi thêm những trang sử hào hùng với các tên tuổi đang bị người ta khủng bố, chà đạp. Có thể có chăng sử sách Giáo Hội Việt Nam sẽ có thêm những anh hùng như Giuse Ngô Quang Kiệt, Matthêu Vũ Khởi Phụng, Giuse Nguyễn Văn Thật, Gioan Nguyễn Ngọc Nam Phong, Giuse Nguyễn Văn Khải và nhiều tu sĩ giáo dân đã và còn đang kiên cường tranh đấu cho sự thật và lẽ phải. Họ có thể được chọn vào số những người nằm trong danh sách Tử Đạo Việt Nam.

Tạ ơn Chúa, cảm ơn Đức Mẹ, tri ân các Thánh Tử Đạo Việt Nam, lòng can đảm nói lên Sự Thật và sống Sự Thật ấy vẫn còn chảy mạnh và rất mạnh trong con cháu của các Thánh Tử Đạo.

Can đảm lên ! Thầy đây ! Đừng Sợ

Sự Thật sẽ giải thoát anh em !