HÀ NỘI - Trời Hà Nội lúc đang hểnh nắng. Tuy nhiên, những làn mưa bay làm cho con người như thêm phấn khởi, nhẹ nhàng.

Xem hình ảnh

Đặc biệt, lúc này tiếng cồng chiêng Tây Nguyên đang vang rền nơi Thái Hà. Tiếng hát của người con dân tộc J’rai cao vút cuốn hút lòng người tụ họp về với nhau.

Ngay cả cha Bề trên chánh xứ Matthêu Vũ Khởi Phụng tuy đang bận rộn tiếp các phái đoàn, nhưng nghe thấy tiếng hát, tiếng cồng chiêng của con cái Chúa Tây Nguyên đang thánh thót trước tượng Nữ Vương Công Lý, thì ngài quên hết mọi chuyện khách khứa để mà hoà vào cái du dương của tiêng hát, của tiêng cồng chiêng Tây Nguyên. Trông ngài hôm nay rạng rỡ đến lạ thường. Cái gian lao, vất vả, cái trầm tư, suy nghĩ của tháng ngày nước sôi lửa bỏng hình như không còn đọng lại trên gương mặt ngài nữa. Lo lắng, ưu tư dường như không còn chiếm chỗ trong tâm hồn ngài nữa. Bây giờ chỉ có nét tươi dạng với nụ cười tươi, với ánh mắt ngời sáng.

“Ơi những người con Tây Nguyên, sao Chúa làm cho chúng tôi những việc lạ lùng thế này qua các bạn” - Một cụ già thầm thốt lên.

Tiếng hát hoà với tiếng cồng chiên của núi rừng Tây Nguyên đã nối kết mọi người với nhau, không phân biệt già, trẻ, không còn phân biết đâu là H’Mông, đâu là Kinh, đâu là J’rai nữa. Tất cả tay trong tay với điệu xoang (nhảy múa) của núi rừng giữa đất Hà Thành.

Này đây tiếng hát, này đây nụ cười, này đây vòng tay, này đây tiếng kèn đồng, này đây tiếng công chiêng… Tất cả đang đan quyện với nhau cho Thái Hà hôm nay càng trở nên đặt biệt đến say ngã lòng người.