Mẹ muốn con, đứa con của mẹ
Chớ tham lam bán đất tổ tiên
Đừng luồng cúi làm nô cho giặc
Đổi máu cha ông với những bạc tiền
Mảnh đất này sử sinh đả khắc
Máu tiên rồng từ Bắc chí Nam
Thế hệ trước nhỏ từng giọt máu
Từng tất đất, bao nhiêu giọt máu loan
Họ cũng là người như con thế đấy
Lấy giang sơn gấm vóc sơn hà
Mang máu thịt làm bia đở đạn
Họ cũng biết đau, biết xót, biết kêu ca
Vai của họ như vai con, không khác
Nhưng họ biết ghánh vác nợ non sông
Thấy ngoại xâm họ biết đau lòng
Không dửng dưng như người câm điếc
Con ơi,!
Mẹ gọi con tiếng kêu gào tha thiết
Làm con mẹ phải biết tổ tiên
Là giặc ngoại xâm đâu còn phân biệt
Mồ mả ông cha, hay cướp của, lấy tiền
Con cũng là con sinh ra từ mẹ
Cũng ầu ơ tiếng hát quê hương
Mẹ đả dạy con tiếng ru hời khe khẻ
Yêu quê hương mẹ, khi con bước đến trường
“Quê hương là Mẹ” chử này con có biết
Có nghỉa là Môt, duy nhất mà thôi
Và vạn vật sẻ qua đi, qua mãi
Mẹ, Quê hương chỉ một giống mặt trời
Tiền bạc này chẳng làm nên danh nghĩa
Địa vị hôm nay con có được nhờ đâu
Hảy nhỉn chân con vướn bao nhiêu máu đỏ
Đả đạp lên bao nhiêu xác, bao đầu
Nước mắt mẹ bao ngàn năm vẩn chảy
Vì các con yêu, từ trước tới nay
Đứa nằm xưống vì quê hương, đất nước
Con,
Sao con mang giặc về đây
….. dày xéo tổ tiên trên những đế giày
Mẹ phải nói làm sao con mới hiểu
Không gia đình, dân tộc, thiếu quê hương
Đời buồn lắm, lầm than côi cúc
Nợ máu non sông đau xót vô thường
Rổi sẻ có ngày khi con nằm xuống
Con được gì khi nước mất nhà tan
Tiền bạc, chức vị không cho con bia mộ
Con cháu con làm nô lệ ngoại bang
Hảy suy nghỉ khi con còn có thể
Yêu quê hương mẹ dạy thuở nằm nôi
Dân tộc mình là Việt Nam muôn thuở
Tiếng Việt Nam trên đất Việt mình thôi
Đừng con nhé, làm tay sai cho giặc
Mối nhục này ngước mắt không lên
Thế hệ mai sau ngàn năm còn nhắc
Đừng gian tham bán nước, nuốt tiền
Tội dân tộc muôn đời không thể rữa
Sự thật hôm nay không thật đến ngày mai
Cùng dân tộc khi lâm chung nương tựa
Chung quê hương, cùng tiếng nói: Một lời
Mẹ chắp tay van xin con mãi mãi
Quê hương con sáng rọi ở trong tim
Không bán đất, nhưng giặc vào không cản
Cũng mang tội với dân tộc của mình
Mẹ sẻ chết khi nước nhà tan tác
Có hiếu trung củng sẻ cách âm dương
Hởi con của mẹ mổi người mổi khác
Không giống nhau nhưng chỉ một Quê Hương
Lời cuối cùng mẹ muốn con phải biết
Dân tộc mình là người Việt nghe con
Người Viêt, tiếng Vịêt, tâm hôn dân Việt
Khi con hiểu, Quê Hương Việt mải còn.
Chớ tham lam bán đất tổ tiên
Đừng luồng cúi làm nô cho giặc
Đổi máu cha ông với những bạc tiền
Mảnh đất này sử sinh đả khắc
Máu tiên rồng từ Bắc chí Nam
Thế hệ trước nhỏ từng giọt máu
Từng tất đất, bao nhiêu giọt máu loan
Họ cũng là người như con thế đấy
Lấy giang sơn gấm vóc sơn hà
Mang máu thịt làm bia đở đạn
Họ cũng biết đau, biết xót, biết kêu ca
Vai của họ như vai con, không khác
Nhưng họ biết ghánh vác nợ non sông
Thấy ngoại xâm họ biết đau lòng
Không dửng dưng như người câm điếc
Con ơi,!
Mẹ gọi con tiếng kêu gào tha thiết
Làm con mẹ phải biết tổ tiên
Là giặc ngoại xâm đâu còn phân biệt
Mồ mả ông cha, hay cướp của, lấy tiền
Con cũng là con sinh ra từ mẹ
Cũng ầu ơ tiếng hát quê hương
Mẹ đả dạy con tiếng ru hời khe khẻ
Yêu quê hương mẹ, khi con bước đến trường
“Quê hương là Mẹ” chử này con có biết
Có nghỉa là Môt, duy nhất mà thôi
Và vạn vật sẻ qua đi, qua mãi
Mẹ, Quê hương chỉ một giống mặt trời
Tiền bạc này chẳng làm nên danh nghĩa
Địa vị hôm nay con có được nhờ đâu
Hảy nhỉn chân con vướn bao nhiêu máu đỏ
Đả đạp lên bao nhiêu xác, bao đầu
Nước mắt mẹ bao ngàn năm vẩn chảy
Vì các con yêu, từ trước tới nay
Đứa nằm xưống vì quê hương, đất nước
Con,
Sao con mang giặc về đây
….. dày xéo tổ tiên trên những đế giày
Mẹ phải nói làm sao con mới hiểu
Không gia đình, dân tộc, thiếu quê hương
Đời buồn lắm, lầm than côi cúc
Nợ máu non sông đau xót vô thường
Rổi sẻ có ngày khi con nằm xuống
Con được gì khi nước mất nhà tan
Tiền bạc, chức vị không cho con bia mộ
Con cháu con làm nô lệ ngoại bang
Hảy suy nghỉ khi con còn có thể
Yêu quê hương mẹ dạy thuở nằm nôi
Dân tộc mình là Việt Nam muôn thuở
Tiếng Việt Nam trên đất Việt mình thôi
Đừng con nhé, làm tay sai cho giặc
Mối nhục này ngước mắt không lên
Thế hệ mai sau ngàn năm còn nhắc
Đừng gian tham bán nước, nuốt tiền
Tội dân tộc muôn đời không thể rữa
Sự thật hôm nay không thật đến ngày mai
Cùng dân tộc khi lâm chung nương tựa
Chung quê hương, cùng tiếng nói: Một lời
Mẹ chắp tay van xin con mãi mãi
Quê hương con sáng rọi ở trong tim
Không bán đất, nhưng giặc vào không cản
Cũng mang tội với dân tộc của mình
Mẹ sẻ chết khi nước nhà tan tác
Có hiếu trung củng sẻ cách âm dương
Hởi con của mẹ mổi người mổi khác
Không giống nhau nhưng chỉ một Quê Hương
Lời cuối cùng mẹ muốn con phải biết
Dân tộc mình là người Việt nghe con
Người Viêt, tiếng Vịêt, tâm hôn dân Việt
Khi con hiểu, Quê Hương Việt mải còn.