Tam Tòa ơi!
Người là ai
bốn thế kỷ trên vai
đường chịu nạn miệt mài theo vận nước
đường Người đi có triệu khúc ruột đau
cả nhân loại dâng Người rừng khăn lau Thiên Tuế
giặc hành hạ
giặc bêu riếu
Người hôn đất bao lần
và lần này nghe rất gần Núi Sọ
và lần này đã cuối mùa Thương Khó
đây giòng máu không bao giờ quá khóa
Tháp Chuông không đổ, Thánh Giá vẫn trơ gan
Người treo lên!
Đồng Hới gọi toàn dân
trên đầu Người, bện vành gai biên Bắc
và cạnh sườn, ngọn Bô Xít hung tàn
Mẹ ôm Người, máu còn tươi bên Tháp Chuông cổ kính
giòng Nhật Lệ nghẹn ngào, Biển Đông bầm tím
Người là ai
là ân sủng Đấng hai ngàn năm trước
là tự hào từ thủơ xưa mở Nước
là cờ lệnh Tổ Quốc phất lên đường
vẫn Tam Tòa dù đơn độc Tháp Chuông
đây dáng đứng một Quê Hương Bất Khuất!
là Sự Thật
là Tất Thắng.