VINH - Như chúng ta đã biết, đêm 28.07.2009, tại giáo xứ Nghi Lộc, giáo phận Vinh đã có một thánh lễ và buổi thắp nến cầu nguyện cho những anh chị em Tam Toà. Buổi cầu nguyện đã tạo một bầu khí yêu thương, tin tưởng vào sự thật, lẽ phải ở đời. Đồng thời gây được tiếng vang và sự chú ý rất lớn đối với những anh em lương dân các vùng lân cận.

Xem hình ảnh

Những con người xưa nay vẫn chỉ quen “nghe đài Nhà nước” hẳn đã phải thấy lạ lùng lắm khi chứng kiến một đoàn người với ánh nến sáng trên tay, với lời Kinh hoà bình vang dậy. Và họ cũng lạ lùng lắm khi mấy ngày hôm nay đi qua nhà thờ Nghi Lộc lại đọc thấy dòng chữ đỏ trên nền băngrôn vàng: CẦU NGUYỆN CHO GIÁO DÂN TAM TOÀ BỊ CÔNG AN QUẢNG BÌNH ĐÁNH ĐẬP VÀ BẮT GIỮ. Vì thấy lạ lùng mà họ tìm hiểu, rồi vì tìm hiểu mà họ dần biết được sự thật.

Đêm Chúa nhật 02.08.2009, giới trẻ Nghi Lộc đã tổ chức một buổi cầu nguyện thứ hai để hiệp thông cùng Tam Toà thắp lên ngọn lửa khát khao công lý. Trước giờ cầu nguyện, cha quê hương Nguyễn Văn Hiệu đã dâng một thánh lễ dành riêng cho giới trẻ. Gần 9h tối, thánh lễ kết thúc và cuộc rước nến bắt đầu. Đi đầu là Thánh giá Chúa, theo sau là Thiếu nhi và Hội học sinh-sinh viên giáo xứ, tiếp đến là Hội Teresa, sau cùng là Ca đoàn và các bậc phụ huynh. Đoàn rước kết thành một hàng dài đông đảo tiến về lễ đài Đức Mẹ. Lễ đài thật rực rỡ và lung linh trong muôn ngàn ánh nến. Đức Mẹ ngự trên ngôi cao chắc cũng đẹp lòng lắm. Con cái Mẹ đang tề tựu dưới chân Người để thắp sáng lên ngọn lửa khát khao Công lý, Sự thật.

Lời cầu nguyện sốt sắng vang lên chan hoà cùng ánh nến, cùng những tấm lòng thảo kính. Cầu cho những chiên lành vô tội đang bị bắt bớ, vì máu người Công giáo Việt Nam lại thêm một lần nữa phải đổ xuống. Những nỗi đau ngày xưa cha ông Nghi Lộc đã chịu giờ lại ập đến với giáo dân Tam Tòa vô tội. Giữa thời đại văn minh và phát triển này, có ai nghĩ rằng việc đàn áp tôn giáo lại có thể xảy ra và xảy ra khủng khiếp như thế. Chúng ta về đây, không phải để cầu xin cái đảng cầm quyền rủ lòng thương. Càng không phải để phô trương sức mạnh bạo lực của người Công giáo. Mà chúng ta đang hiệp lời cầu nguyện cùng Mẹ hiền Giáo hội, cùng những anh chị em chung một niềm tin để dâng lên Thiên Chúa tấm lòng thảo kính và khiêm cung. Dâng lên Thiên Chúa lời nguyện cầu thành tâm cho những con người đang chịu khổ đau vì một niềm tin kính Chúa.

Những lời cầu nguyện nối dài tưởng như vô tận. Mỗi một con người đều ý thức rằng, cuộc sống hôm nay đã được đắp bồi từ bao xương máu cha ông xưa. Mỗi bước đi là muôn giọt máu đào của các Thánh tử đạo đổ xuống. Các ngài đã dám sống đến cùng ơn gọi người Kitô hữu trong một hoàn cảnh đầy khó khăn thử thách. Sự hi sinh của các ngài cho thấy một điều rằng, tình yêu luôn mạnh hơn sự chết và sự chết là cửa mở vào cõi sống bất diệt. Dù mang phận người yếu đuối, nhưng nhờ ơn Chúa đỡ nâng, các ngài đã chiến thắng khải hoàn. Xin cho chúng con biết nhiệt thành làm chứng cho tình yêu bằng cách can đảm bảo vệ Sự thật, vì như lời Kinh thánh, “sự thật sẽ giải phóng anh em”.

Tôi đứng đó, bạn bè tôi đứng đó, giữa lễ đài Đức Mẹ lặng gió, dậy lên trong lòng một niềm tin tuyệt đối vào Thiên Chúa và Mẹ hiền Giáo hội. Giáo hội Chúa đã sống qua những thời kì khủng khiếp nhất. Đã sống từ những hang toại đạo. Đã chiến thắng nanh vuốt sư tử và đao gươm. Đã chiến thắng cả chủ nghĩa cộng sản khét tiếng một thời. Thì bây giờ, những cháu con của các Thánh tử đạo xưa, là tôi, là bạn lẽ nào có thể sợ hãi những gông cùm và bắt bớ, những dùi cui gậy gộc, những đám “quần chúng tự phát” và cả những kẻ mang sắc phục công an nấp sau chúng? Chúng ta chắc chắn không sợ. Giới trẻ Nghi Lộc, giới trẻ Vinh, giới trẻ Công giáo Việt Nam chắc chắn không sợ. Đến lửa hoả ngục cũng không thể thiêu đốt Đức tin của con cái Chúa thì những thứ quyền lực đen tối của trần gian có là gì. Sức mạnh của chúng ta không phải là lưỡi gươm, báng súng hay những công cụ giết người ghê rợn. Mà sức mạnh của chúng ta đã, đang và sẽ đến từ Trời cao. Chúng ta có Chúa, là Đường, là Sự thật và là Sự sống. Thời kì đối đầu lương giáo đã qua. Thời kì đối thoại cũng đã bị những kẻ cường quyền bóp chết. Thì nay, sức mạnh người Công giáo sẽ được hiển lộ từ những người trẻ tuổi và trẻ lòng này. Chúng ta không hô hào hay khởi xướng cho một sự xung đột. Mà chúng ta sẽ chiến đấu, bằng cách thức của người Công giáo, bằng Đức tin của người Công giáo, chống lại bạo tàn và những kẻ cầm quyền thích sử dụng sự bạo tàn. Hơn bao giờ hết, chúng ta tin Chúa sẽ đồng hành cùng dân Người.

Lời cầu nguyện lại vang lên hướng về với Mẹ... Xưa Mẹ đã cạn dòng nước mắt khi đi cùng Chúa trên bước đường khổ nạn. Mẹ đã đau đớn biết dường nào khi nhìn con mình chết trên thập giá. Nay Mẹ lại phải chứng kiến những đứa con vô tội đang bị chà đạp lên nhân phẩm, lên sự tự do và nhân quyền tối thiểu mà tưởng như bất kì ai cũng phải được tôn trọng. Mẹ lại phải chứng kiến Thánh giá Chúa bị xúc phạm nặng nề. Những tên bất nhân đã ngang nhiên chiếm đoạt và chà đạp Thánh giá – biểu tượng cao quý nhất của niềm tin Thiên Chúa. Và thêm một lần Nhà Chúa bị chiếm đoạt một cách công khai trắng trợn. Ngôi thánh đường vốn là biểu tượng cho tình yêu thương, cho sự thứ tha và hòa giải, cho những tâm hồn thiện chí và cho lẽ phải ở đời. Thì nay, những kẻ có quyền chức với dã tâm đen tối đã biến thánh đường thành một biểu tượng của lòng thù hận, của chiến tranh và tội ác. Đó là sự xúc phạm khủng khiếp đối với người Công giáo yêu chuộng sự thật, hòa bình. Đất nước Việt Nam đã phải sống quá lâu trong hận thù và chia rẽ. Lý tưởng của chúng ta bây giờ không phải là đấu tranh giai cấp, không phải là đấu tố chính đồng loại của mình. Lý tưởng của chúng ta càng không phải là bạo lực cách mạng, không phải là chém giết những đồng bào vô tội vì một thứ chủ nghĩa quái thai vô nhân đạo, phi nhân tính. Xin Mẹ Thiên Chúa che chở và ủi an con cái Mẹ, để chúng con biết xây dựng hòa bình với nền tảng công lí và sự thật. Xin Mẹ cho quê hương Việt Nam biết quên đi quá khứ, để tiến tới một tương lai tươi sáng đầy tình yêu thương. Và xin Mẹ đỡ nâng những tâm hồn đầy thiện chí...

Tiếp sau những lời cầu nguyện dâng lên Thiên Chúa và Mẹ Người, giới trẻ Nghi Lộc cũng đã cầu nguyện cho các nhà cầm quyền đương thời. Đặc biệt là công an và chính quyền tỉnh Quảng Bình. Để họ biết nhận ra đường ngay nẻo chính. Để họ biết nhìn thấy hậu quả những việc họ đã làm. Không nói đâu xa, chính tại xứ Nghi Lộc này, vài thập niên gần đây đã hơn một lần chịu sự bắt bớ và trấn áp từ phía chính quyền. Để rồi khi gặp phải những tai ương mà ai cũng nghĩ rằng đó là sự trừng phạt của Chúa, thì những “Đảng viên” một thời chống lại đạo Chúa ấy đã phải lên tiếng xin lỗi và xin tha thứ giữa nhà thờ.

Và một lần nữa, xin Chúa gìn giữ những anh chị em Tam Tòa vô tội, vì tình yêu Chúa mà đã và đang chịu bắt bớ tù đày. Cầu cho Sự thật – Công lí – Hòa bình sẽ đến với chúng con, đến với người dân Việt Nam trên khắp quê hương này. Lại xin Chúa soi sáng cho hàng giáo phẩm của Giáo hội, để các ngài luôn là những vị chủ chăn tốt lành và sáng suốt, là điểm tựa vững chắc cho đoàn chiên Chúa. Cầu cho chúng con luôn hiệp nhất nên một.

Xin mượn câu nói nổi tiếng của cố Giáo hoàng Gioan Phaolô II để kết thúc bài viết này, “các con đừng sợ, hãy mở rộng cánh cửa của Chúa Kitô”.

Gx Nghi Lộc, 03.08.2009