1) Tự diễn biến trong nội bộ đảng cộng sản Việt Nam:

Trong khi đối phó với tình hình, và để chuẩn bị cho đại hội đảng cộng sản vào đầu 2011, Tô Huy Rứa - Trưởng ban tuyên giáo trung ương đã đưa ra các nhận định và hướng dẫn dư luận về nhiều nguy cơ mà csvn đang đối mặt, ông ta đặc biệt nhấn mạnh đến nguy cơ “Tự diễn biến”: (Xem bài này ở BBC).

Tự diễn biến là cụm từ do cơ quan kiểm soát tư tưởng người dân của csvn mới chính thức đưa ra, cách nay khoảng 1 năm. Trước đó từ vựng tiếng Việt không có tổ hợp từ này. Nó dùng để chỉ tình trạng thay đổi nhận thức của chính người cộng sản. Thay đổi theo hướng nhận ra tính chất phi lý của nguyên lý cộng sản chủ nghĩa. Nhận ra tính chất lưu manh của bộ máy chính quyền cộng sản. Rồi từ đó bắt đầu lên tiếng, tranh đấu đòi đảng, đòi chính quyền cộng sản phải thừa nhận những chuẩn mực của công lý… Thay đổi chính sách độc quyền độc đảng. Phải chấm dứt việc dùng bạo quyền đàn áp chính đồng bào mình, trong khi lại hèn hạ cúi đầu trước cường quyền ngoại bang…

Trong tự nhiên và xã hội, bất kỳ một vật, một hiện tượng nào muốn tồn tại và phát triển thì đều phải tuân theo các qui luật phát triển từ thấp đến cao, tự hoàn thiện để phù hợp với môi trường… Nếu không cái chết sẽ sảy đến… Vật, hiện tượng sẽ tự tìm đường đi cho mình để bảo tồn sự sống. Mọi hình thức can thiệp bằng cưỡng bức của con người đều dẫn đến hai khả năng: Vật sẽ bứt phá hoặc vật sẽ diệt vong sớm hơn…

Nói đến nguy cơ cho chế độ cộng sản thì nó được hình thành ngay từ khi học thuyết này ra đời. Học thuyết cộng sản đã bất chấp rất nhiều qui luật tự nhiên xã hội… Lý luận của nó tự mâu thẫn và phá sản ngay từ lập luận. Tuy nhiên những “nhà cách mạng” dùng chủ thuyết cộng sản đã không hiểu, hoặc cố tình không hiểu. Họ dùng học thuyết này như là mồi nhử quần chúng lao động với những hứa hẹn về một cuộc sống thiên đàng nơi trần thế… Đến tận hôm nay, những chính khách cộng sản vẫn còn già mồm cho rằng chủ nghĩa cộng sản là có thực, nhưng có thể sẽ có lâu hơn dự kiến (Tỉ như 1000 năm nữa chẳng hạn)… Thậy là mắc cười! Nếu thế ai muốn là những vật thí mạng cho cái học thuyết đầy rủi ro trong vòng 1000 năm tới ??? Người cộng sản thì không chịu rồi, trong khi làm cách mạng, họ cũng làm kinh tế, kinh tế hộ gia đình đảng viên… Kinh tế “trích % hoa hồng công quĩ”. Cuộc sống của họ sa hoa như độc tài quân sự châu Phi. Họ còn lập luận: “Làm cách mạng chứ có phải đi tu đâu mà khổ hạnh khắc kỷ?” - Thế là người dân lãnh đủ. Con giun xéo mãi cũng quằn, người dân tỉnh cơn mê nhìn lại mình, nhìn lại cộng sản rồi bắt đầu có hành động… Là tất yếu chứ chẳng phải thế lực nào xúi dục.

Chính sự sụp đổ về lý luận, dẫn đến sự sụp đổ cả hệ thống cộng sản Âu Châu. Chính sự sụp đổ nhẵn tiền của hệ thống cộng sản Âu Châu đã tác động vào nhận thức của người cộng sản, của người dân trong chế độ cộng sản. Đằng khác chính cái xã hội cộng sản còn sót lại với bao nhiêu nghịch lý, bao nhiêu bất công, bao nhiêu bạo quyền… đã làm cho không một ai còn tin tưởng vào nhà nước cộng sản nữa.

Ngay trong hàng ngũ đảng viên cộng sản - Phải nhận thức lại vấn đề, phải tìm ra chân lý, phải bỏ tà qui chính - Là một nhu cầu tất yếu để tồn tại. Việc cải tà qui chính này bị Tô Huy Rứa gọi là “tự diễn biến” – Nó là nguy cơ csvn phải chống đến cùng. Như thế ông ta kêu gọi quan quân cộng sản chống lại qui luật – Giơ chân đạp mũi nhọn (?). Nhưng vì là qui luật xã hội nên nó có tính xu hướng, có độ trễ nhất định. Chống lại nó hậu quả chưa xảy ra ngay, mà hàng chục năm sau mới có hậu quả. Chống lại qui luật phát triển của xã hội – Liên xô thành trì XHCN, người thầy, người đồng chí csvn 70 năm sau mới phải trả giá.

Nói về hiện trạng “tự diễn biến” của csvn thì rất phong phú, và đều do chính người cộng sản công bố, để cho khách quan, xin quí vị độc giả tự tìm hiểu về những hồi ký, những tiết lộ của các ông trùm cộng sản, của các đảng viên vừa là nạn nhân cộng sản viết ra… Nhưng có thể tựu chung lại hai vấn đề: Một là có sai lầm về nhận thức trong chủ thuyết cộng sản – Hai là có thế lực ngụy cộng sản lợi dụng cơ chế và bộ máy cộng sản để chà đạp lên tất cả…

Lý giải ở góc độ tâm linh, các tôn giáo cho rằng “tự diễn biến” chính là lương tâm Thượng Đế ban tặng cho tất cả mọi người – Ngài chỉ riêng tặng cho con người thôi, con vật không có lương tâm. Một chút lương tâm còn xót lại trong người cộng sản, làm cho họ nghĩ lại… Nghĩa là “tự diễn biến” không những phù hợp qui luật vật tự tìm đường để tồn tại theo bản năng, mà nó còn phù hợp với đạo đức xã hội nữa. Nó cao hơn bản năng sinh tồn, nó tốt cho vật chủ, nó còn tốt cho cả cộng đồng. Ấy vậy mà Tô Huy Rứa kết tội “tự diễn biến” là nguy cơ, là thù địch… Phải chống lại, phải tiêu diệt… Điều này cho thấy ông ta không phải một con người.

Tự diễn biến là người cộng sản từ bỏ cộng sản để làm người lương thiện. Chống lại tự diễn biến, người cộng sản mời gọi toàn thể nhân dân, toàn thể thế giới văn minh cùng chung tay đưa những người cộng sản còn sót lại đi gặp Mác, gặp Lê-nin, gặp Mao, gặp Hồ Chí Minh. Như thế, qui luật phát triển của xã hội ngày nay là không chấp nhận cộng sản. Cá nhân Tô Huy Rứa với dăm câu lý luận vòng vo lộn xộn đâu giúp được gì cho chế độ cộng sản ? Hay là ông ta đang “lấy số lấy má” để được cất nhắc vào vị trí tổng bí thư Đảng csvn nhiệm kỳ 2011-2015? – Đây là vấn đề khác, tác giả không bàn thêm trong bài viết này.

2) Sự kiện Tam Toà do ai đó kích động, hay là qui luật vật tự nó?

Sự kiện Tam Toà xảy ra ngày 20/07/2009 như là nối tiếp của sự kiện Công Giáo đòi lại tài sản bị bị cưỡng đoạt, đòi lại công lý chống lại bất công. Nói sâu xa hơn, sự kiện Tam Toà là tiếp nối của truyền thống không chấp nhận bất công của người dân Việt hàng ngàn năm qua. Chính truyền thống không chấp nhận bất công, đã giúp dân tộc Việt còn tồn tại đến ngày nay dù bị bạo quyền Hán tộc mấy ngàn năm tìm đủ phương kế xâm lược, đồng hoá. Đã có nhiều dân tộc mất cảnh giác, bằng lòng với vài thứ lơi lộc của Hán tộc mà đã mất nước trở thành dân tộc thiểu số trong quốc gia đại Hán… Nhưng dân tộc Việt thì không - Nhờ truyền thống chống lại bất công.

Nhìn lại toàn bộ quá trình thực hiện luật đất đai, quá trình quan chức nhà nước cộng sản lập dự án bán đất cho tư bản nước ngoài… Người ta nhận thấy sự bất công thể hiện rõ trong các qui định của luật pháp về đất đai của nhà nước cộng sản. Những bất công này cho phép nhà nước cộng sản thu hồi đất đai của bất cứ cá nhân, tổ chức nào, với giá tiền bồi thường rẻ mạt do họ ấn định. Song cá nhân quan chức cộng sản trực quyền lại hưởng lợi bội phần vì họ đòi, và nhận được các khoản “lại quả” từ các nhà đầu tư sử dụng đất…

Người dân thống khổ trăm bề, không sao chống lại bộ máy bạo quyền cộng sản đã đành, lại cũng không sao lập luận cho thắng được với các qui định pháp luật lập lờ của cộng sản… Rồi họ được quan chức cộng sản “gợi ý” cùng bắt tay móc tiền công quĩ của nhà nước trong việc bồi thường - Thế là hình thành lớp người được gọi là “dân gian”. Như thế “dân gian” cũng được lợi hơn bình thường, thậm chí lợi bội phần, thành những anh nhà giầu mới nổi... Những thành phần “dân gian” này bắt đầu gắn kết chặt chẽ với quan chức cộng sản bởi thấy xu thời, dưới sự bảo kê của cs được hưởng lợi bội phần. Đến khi có việc, cộng sản đẩy thành phần “dân chúng cốt cán” này ra, cùng đám tội phạm xã hội đen thực hiện những ý đồ đen tối của họ…

Xã hội cộng sản xung quanh vấn đề đất đai bị phân hoá rất mạnh… Có những người dân ngay thẳng quyết không chịu cúi đầu trước bất công do quan chức cộng sản áp đặt hay “gợi ý” và họ trở thành dân oan… Luật pháp về đất đai đã biến xã hội cộng sản thành mấy thái cực đối chọi nhau… Quan chức tham nhũng giầu có – Quan chức không tham nhũng được nghèo hơn – Dân gian lọt lưới pháp luật rất giầu có – Dân oan đã trắng tay lại dính lưới pháp luật tù đày khổ sở… Mâu thuẫn chất chồng và đối kháng, nên không thể dàn xếp ổn thoả… Các thành phần vừa công khai, vừa ngấm ngầm loại trừ nhau…

Bênh vực dân oan mất đất nguy hiểm đến thân, lại còn khi thắng họ thành giầu có tham vàng bỏ ngãi mình được gì? - Ấy là cán bộ cộng sản lập luận thế để đe doạ những ai thấy việc bất bình muốn can thiệp… Nhưng đối với các tổ chức tôn giáo bị cưỡng đoạt đất đai tài sản thì khác. Luật pháp trên giấy của csvn về đất đai tài sản của các tổ chức tôn giáo nghe rất hay. Mặt khác tài sản của các tổ chức tôn giáo là tài sản công, không phải của cá nhân ai mà nói chuyện vàng với ngãi… Giáo dân các tôn giáo được cộng sản cho ăn “bánh vẽ” bao nhiêu năm nay không chịu được nữa họ vùng lên đòi thực thi pháp luật trên giấy… Tổng Giáo Phận Hà Nội, Tam Toà… chỉ là một trong số những vụ việc nổ ra đầu tiên mà thôi. Thời gian tới các tôn giáo khác, các dân oan khác cũng sẽ quyết liệt đòi cộng sản thực thi công lý, trả lại tài sản cưỡng đoạt trái với luật pháp của chính họ ban hành…

Sự kiện Tam Toà dưới góc độ pháp luật: Bất cứ hệ thống pháp luật của một quốc gia nào, từ luật hành chính, đến dân sự, hình sự… Mỗi luật đều có hai phần: Luật nội dung – Qui định các nội dung cụ thể xác định cho từng trường hợp bị coi là phạm luật; Luật hình thức – Qui định các thủ tục pháp lý cần thiết để đem các hành vi bị coi là phạm luật ra xem xét… Luật hình thức cũng là một cách bảo vệ người dân khỏi các hành vi lạm quyền từ công chức nhà nước đang thi hành công vụ. Khi cán bộ cơ quan công quyền vi phạm luật hình thức, thì mọi kết quả điều tra thu thập chứng cứ vi phạm hình thức đó đều bị huỷ bỏ…

Chưa xét đến luật nội dung, trong vụ Tam Toà, người ta thấy rất rõ công an chà đạp lên luật hình thức, khi không tuân thủ các qui định về bắt người phạm tội quả tang, thu giữ tang vật, khám nghiệm hiện trường… Theo như phát ngôn của cán bộ quan chức cộng sản, người ta thấy có hai nhóm hành vi: Hành vi vi phạm hành chính [Dựng lán tạm không phép (?)] và [Gây rối trật tự công cộng (?)] – Có hai nhóm đối tượng [Giáo dân tu sĩ Công Giáo] và [Quần chúng nhân dân bất bình với Công Giáo (?)] – Nhưng nó được công an Quảng Bình “hầm bà làng” thành một vụ án, bắt người, thu giữ tài sản không cần biên bản… Công an đánh người, công an đứng canh cho “quần chúng nhân dân” đánh người. Thương tích của các nạn nhân hai năm rõ mười nhưng quan chức cộng sản lại dùng truyền thông láo lếu sổ toet, rồi đổ cho bị hại đã kích động nhân dân, đổ cho quần chúng nhân dân không thể xác định được danh tính…

Tam Toà là sự kiện tất yếu sẽ nổ ra, bởi nó là yếu điểm bao nhiêu năm nay dưới chính sách pháp luật phản động của chính quyền cộng sản luôn nói một đằng làm một nẻo. Tam Toà chỉ là nơi nối tiếp thể hiện truyền thống không chấp nhận bất công của dân tộc Việt. Nó không mới, cũng không phải là sản phẩm của cá nhân nào. Nó là qui luật tất yếu mà chính Mác đã viết trong học thuyết của mình: Ở đâu có áp bức ở đó có đấu tranh – Áp bức càng nhiều đấu tranh càng mạnh.

Nhưng dẫu sao chính quyền csvn không muốn có sự kiện Tam Toà, vì dù họ “thắng” ngay tại chỗ, nhưng về lâu dài không có chính nghĩa, cái “thắng lợi tức thời đó” sẽ là mầm hoạ do chính họ gieo cấy. Sớm thì chính họ sẽ gặt, muộn thì con cháu họ gặt… Người cộng sản cũng biết vậy nhưng thay vì phục thiện, họ lại họp báo lớn tiếng đổ vạ cho giáo dân tu sĩ Tam Toà. Một mặt họ dùng công an và bộ máy tuyên truyền để đánh giáo dân tu sĩ Tam Toà - Mặt khác họ cử cán bộ quan chức dân sự đến hỏi han Toà Giám Mục…

So với những lý luận dài dòng và lời “mít tinh cổ động” của Tô Huy Rứa, thì những hành động phối hợp của công an, của quan chức dân sự csvn trong vụ Tam Toà có vẻ thực tế thực dụng hơn. Nhưng vì cùng bản chất giả dối, cùng bản chất chống lại qui luật, phản nhân bản… cho nên nó sẽ có chung một kết cục mà thôi.