Dân tộc Việt, trong sầu đau cay đắng
Cộng sản về, xã hội quá nhiễu nhương
Dân bơ vơ, lê lết khắp nẻo đường
Mọi người dân, ai nấy đều tất bật

Những cô gái, bị cộng đẩy lây lất
Những trẻ thơ, bị cộng đày ngược xuôi
Đẩy em bé, bán thân nơi xứ người
Bé lang thang, tìm đâu nơi yên ấm

Khi đảng quỉ, đang diệt dân chầm chậm
Nên tuổi đời, các em phải héo hon
Dõi trông về, nơi quê hương mỏi mòn
Nơi các em, bạn bè ngày xưa cũ…

Mà giờ đây, thân em buồn ủ rũ
Đảng cộng sản, chúng nó đáng khinh khi
Bán thân em, bán cả giang sơn đi
Một chủ thuyết, tồi bại trong huyền ảo

Đưa đời dân, trong đau buồn thiểu não
Cả đạo đời, lâm cảnh khổ đắng cay
Toàn dân khổ, sống lây lất đó đây
Cộng đày đọa, cứ theo đời dai dẳng

Nước mất dần, vì đảng Hồ ban tặng
Cho Hán tộc, để nước mất dài dài
Bán nước non, cho đảng quỉ lên ngai
Nên vận nước, cứ theo đảng đen tối

Thấy nước mất, mà lòng dân tiếc nuối
Càng căm thù, chủ nghĩa ác quỉ ma
Vì đảng cộng, chúng bán cả sơn hà
Kệ ngư dân, chúng theo Tàu, vứt bỏ

Kệ ngư phủ, Tàu đàn áp gian khó
Kệ Trung Hoa, đày ngư dân tối tăm
Đi đánh cá, bị cấm đoán nhọc nhằn
Thế mới biết, chế độ này thảo khấu

Cướp của dân, cưỡng đoạt những châu báu
Cướp các đạo, cho tất cả đớn đau
Đấu tranh ư! Chúng đánh cho âu sầu
Lương tâm đảng, theo vô thần mất cạn

Cứ ra tay, trấn áp dân hoạn nạn
Mặc cho dân, khốn nạn quá gian truân
Dân Việt chết, đảng cộng sản bất cần
Miễn sao chúng, giàu sang tư bản đỏ

Còn dân ư! Kệ cho dân khốn khổ
Kệ dân oan, cho chúng nó tả tơi
Kệ giáo oan, cướp trắng chẳng còn nơi
Mặc đạo đời, cho đau khổ chua xót

Dân khiếu kiện, chúng bắt đem về bót
Còn Trung cộng, chiếm biển đảo đó đây
Mà việt gian, chúng nó cứ mặc thây
Giang sơn mất, cộng nào có tiếc rẻ

Vì bởi chưng, chúng chung nhau chỗ nẻ
Cùng thủy tổ, chủ nghĩa của tay sai
Luồn cúi Tàu, bợ đít lũ ngoại lai
Như lũ chó, thấy buồn cười hết sức

Một lũ khuyển, hèn yếu trong bất lực
Tây Nguyên mất, dân lâm cảnh đắng cay
Mà việt gian, chúng nào có biết, hay
Chủ nghĩa đó, có ngày vào lối ngoặc

Lũ vô thần, có ngày bị dập tắt
Toàn dân ơi! khử đi lũ quỉ ma
Chủ nghĩa ác, tha hồ dân đạp chà
Việt gian đi, là ra đi vĩnh viễn

Bởi vì chưng, toàn dân ghét lũ ma
Đã cam tâm, bán đất biển ông cha
Cho đảng cộng thăng hoa trong huyền hão
Toàn dân đứng, như cuồng phong, vũ bão

Xô đẩy cộng, là chúng nó tan ngay
Không để cộng, đày dân khổ đó đây
Là dân Nam, sẽ vui vầy hạnh phúc
Khi biết rằng, lũ việt gian xéo, cút

Dân tộc ta, vui mừng hớn hở lên
Xây nước Nam, toàn dân đóng góp phần
Mọi người dân, đã đồng tâm góp sức
Vực đứng lên, sau ngày tháng khổ cực

Đất nước vươn, dân Việt thấy vui lòng
Qua gian khổ, những ngày tháng long đong
Xây dựng nước, cùng nhau ta gặt hái
Dân tộc Việt, từ nay vươn lên mãi

Sánh năm châu, để người khỏi khinh khi
Dân tộc Việt, đâu thể mãi sầu bi
Việt cộng chết, tức là chết vĩnh viễn
Còn gì đâu, để cho chúng ngụy biện

Khi giả dối, gian manh, sống bất nhân
Hồ dâm tặc, gian ác đã phơi trần
Đảng quỉ tiêu, đó là điều hiển hiện
Cứu giang sơn, là điều phải nghĩ đến

Biển đất mất, không thể mãi lặng thinh
Hãy đứng lên, cứu đất nước của mình
Cả dân tộc, tôn giáo ta kết tình
Là dân Nam, sẽ vang danh muôn thuở.