CHÂU SƠN - Trong cuộc sống có thật nhiều cuộc gặp gỡ phải không bạn? Có những cuộc gặp gỡ bạn chỉ gặp một lần rồi lãng quên, nhưng cũng có những cuộc gặp gỡ diệu kỳ bạn chẳng bao giờ có thể quên được. Tôi gọi đó là “cuộc gặp gỡ kì diệu” bởi nó để lại những dấu ấn hoặc những kỉ niệm đậm nét và sâu sắc đến nỗi ấn tượng về nó theo bạn suốt cả cuộc đời. Hơn những thế, nó còn có thể làm thay đổi hẳn cách suy nghĩ, những định kiến sẵn có, lịch trình cuộc sống mà bạn đã sắp xếp, thậm chí cả con người bạn, tất nhiên là theo một hướng tích cực hơn, tốt đẹp hơn. Tôi chắc rằng bạn cũng đã có ít nhất một “cuộc gặp gỡ kỳ diệu”, theo cách này hay cách khác. Cuộc gặp gỡ của tôi, của chúng tôi với Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt chính là một trong những “cuộc gặp gỡ kỳ diệu” như thế!

Xem hình ảnh cuộc gặp gỡ rất cảm động

5h30 phút sáng ngày 26/9, xe ô tô du lịch bắt đầu lăn bánh đưa chúng tôi rời Hà Nội vượt hơn 100km đường dài, thẳng hướng Đan Viện Xitô, Châu Sơn, Ninh Bình, nơi Đức Tổng đang tĩnh tâm, nghỉ dưỡng sau một quãng thời gian dài nhiều biến cố của Giáo Hội. Đoàn chúng tôi gồm gần 50 anh chị em trong ban điều hành của Sinh viên Công Giáo Tổng Giáo Phận Hà Nội, do anh Giuse Nguyễn Tiến Đạt – trưởng hội SVCGTGP làm trưởng đoàn.

Suốt quãng đường dài, tôi đã cố hình dung xem buổi gặp gỡ sẽ diễn ra như thế nào, trong lòng có một chút hồi hộp xen lẫn háo hức. Tham gia hội SVCG chưa lâu, tôi chưa bao giờ có dịp gặp mặt trực tiếp với Đức Tổng, thế nên từ trước tới giờ, với tôi, cái suy nghĩ sắp được gặp mặt và hơn nữa là nói chuyện trực tiếp với Ngài được coi là “xa xỉ”, một ước mơ khó thành hiện thực. Thế mà giờ tôi lại đang trên đường tới gặp Ngài đây và cái khoảng cách càng lúc càng ngắn lại, bảo sao tôi không hồi hộp?!

Ninh Bình đã hiện ra trước mắt chúng tôi! Những dãy núi san sát, cao thấp, trập trùng mờ mờ xám khuất sau làn mây trắng mỏng tang, tương phản mạnh mẽ với màu xanh mát của cây cối và màu vàng ươm của lúa chiêm đang vào vụ nhanh chóng kéo tôi ra khỏi giấc ngủ mơ màng. Tôi khe khẽ hát theo một bài hát trong máy nghe nhạc, cuộn chân lên ghế, quay hẳn người nhìn qua cửa kính xe ngắm cảnh. Chỉ còn 3km nữa là tới nơi, ô tô dẽ vào một con đường nhỏ gồ ghề đất đá. Những ngôi nhà cao tầng, kiến trúc cầu kì hiện đại dần bị thay thế bởi những mái ngói đỏ của những ngôi nhà thấp nhỏ, đơn sơ, bao bọc xung quanh bởi cây cối, rất đậm chất đồng quê. Chị bạn ngồi cạnh tôi thốt lên: “Ở đây cũng còn nghèo nhỉ!”. Bước xuống xe, chúng tôi vươn mình hít thở bầu không khí trong lành. Thời tiết khá lý tưởng, không mưa, không nắng, gió nhè nhẹ thổi quyện lên mùi nồng nồng, ngai ngái của cỏ dại và mùi âm ẩm của mặt đất ướt, vết tích của trận mưa đêm qua. Cảm giác thật thanh bình, dễ chịu, tôi đã thôi không còn thắc mắc tại sao Đức Tổng lại chọn đây làm nơi nghỉ dưỡng của Ngài.

Nghỉ chân uống nước một lúc, chúng tôi theo chân người dẫn đường tới gặp Đức Tổng. Tôi hơi ngỡ ngàng một chút khi thấy mình đang dừng chân trước một quả núi, nghe mọi người bảo Đức Tổng đang nghỉ ngơi trên đó. Thế mà tôi lại nghĩ Người sẽ nghỉ ngơi ở một phòng trong Đan Viện cơ! Ngước nhìn lên những bậc thang san sát trên vách núi dựng đứng, tôi ngần ngại rồi cũng hít một hơi thật sâu và cùng các anh chị em “thượng san”. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn thường lệ. Tôi sắp được gặp Đức Tổng, một người nổi tiếng và là niềm ao ước bấy lâu nay của tôi rồi!

Lên tới nơi, tôi hăm hở đưa mắt đi tìm một cửa hang, tôi nghĩ là, sẽ dẫn chúng tôi tới một căn phòng nơi chúng tôi sẽ gặp gỡ và nói chuyện với Đức Tổng. Tôi không tìm thấy! Nơi Đức Tổng gặp gỡ chúng tôi là một khoảng sân nghỉ nho nhỏ có tượng Chúa chịu nạn và tượng Đức Mẹ ở trên bậc cao; phía dưới khoảng nghỉ có một lan can nhỏ trông ra cánh đồng xanh mướt trước mắt, nước trong những chiếc ao phản chiếu ánh sáng lấp lánh của những tia nắng đang bắt đầu ló dạng. Không khí mát mẻ, trong lành!

Tôi đã từng trông thấy Đức Tổng qua ảnh, TV và Internet vài lần nên tự tin là mình có thể nhận ra ngay khi nhìn thấy Ngài ở đây. Ấy thế mà tôi đã phải tự thuyết phục mình tin vào mắt mình rằng người ngồi trên tảng đá ngay sát bậc cầu thang cuối cùng của lối lên và chỉ cách tôi có 5 bước chân kia chính là Đức Tổng đáng kính. Đã quen nhìn Ngài trong trang phục trang trọng của Đức Giám Mục, tôi không khỏi lạ lẫm khi trông thấy Ngài trong trang phục giản dị thế này. Ngài vận một chiếc áo trắng kiểu dân tộc cách điệu nhẹ nhàng, đi đôi dép “tổ ong” màu trắng, khuôn mặt Ngài hồng hào, phúc hậu, đôi mắt sáng lấp lánh sau cặp kính lão, vầng trán cao cương quyết, uyên bác. Ngài mỉm cười trìu mến nhìn chúng tôi mới leo lên tới nơi, còn đang thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt và lưng áo. Mặt ai cũng đỏ ửng vì không quen leo núi nhưng khi trông thấy Đức Tổng và nụ cười dễ mến của Ngài, bao nhiêu mệt mỏi như tan biến hết, thay thế vào đó là những nụ cười đáp lại, những câu pha trò hài hước, ánh mắt ngưỡng mộ, yêu mến…

Đợi tất cả chúng tôi lên tới nơi và lấy lại nhịp thở bình thường, Đức Tổng bắt đầu nói chuyện, hỏi thăm tình hình học tập và sức khỏe cũng như những hoạt động của chúng tôi trong suốt quãng thời gian qua. Chúng tôi ngồi quây tròn thân mật xung quanh Ngài, chăm chú lắng nghe từng lời chia sẻ của Ngài. Giọng nói của Ngài trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng tất cả đều rất ý nghĩa và hấp dẫn. Ngài khuyên những sinh viên chúng tôi phải biết lựa chọn và đón lấy những điều tốt, đào thải ra khỏi tâm hồn những cái xấu, cái không tốt để trở nên những con người toàn diện, can đảm làm chứng nhân cho Chúa. Ngài còn lấy ví dụ rất dễ hiểu để diễn giải cho chúng tôi: cũng như cái cây biết hút vào mình khí CO2 – có ích cho sự sinh tồn của nó, và nhả ra khí O2 – có ích cho con người, cho môi trường sống thì chúng ta cũng phải biết sáng suốt cân nhắc lựa chọn đâu là điều tốt cho mình, cái gì là tốt đẹp và hành động theo đó, tránh xa những cái xấu và dịp tội để làm đẹp cho tâm hồn mình, trở thành người có ích cho Giáo Hội, cho xã hội.

Sau những phút trò chuyện tâm tình, Đức Tổng cùng chúng tôi lần một tràng hạt và đọc kinh cầu nguyện. Chúng tôi có một khoảng lặng để dâng lên cho Chúa những lời cầu nguyện riêng của mình. Không khí ấm áp nhưng trang nghiêm và sốt sắng. Lúc đó không hiểu sao tôi lại có suy nghĩ: được đứng gần Đức Tổng như thế này thì tất cả những lời cầu xin, những ước nguyện của chúng tôi đều có thể trở thành hiện thực. Chắc mọi người trong đoàn của tôi cũng đều có chung một suy nghĩ như thế. Cuối giờ cầu nguyện, Đức Tổng giang tay ban phép bình an cho chúng tôi. Lòng tôi bỗng dậy lên một cảm xúc rất lạ, thật khó diễn tả thành lời, vừa rất xúc động, thiêng liêng vừa rất tự hào.

Cầu nguyện xong, chúng tôi ngỏ ý xin chụp ảnh cùng Đức Tổng. Ít có dịp Cha con gặp gỡ thân tình thế này, ai cũng ước mong được chụp với Ngài một kiểu ảnh làm kỉ niệm và để “khoe” với mọi người. Cả đoàn mấy chục người, ai cũng muốn chụp ảnh cùng Ngài, hết chụp ảnh chung rồi ảnh riêng thế mà Ngài không hề từ chối bất cứ ai, miệng lúc nào cũng tươi cười. “Chỉ riêng việc Đức Tổng “chiều” mấy đứa nhí nhố chụp ảnh thế kia là đủ thấy Người thân thiện thế nào rồi”, bạn tôi chia sẻ. Tôi mỉm cười tán thành.

Đến lúc phải chia tay Đức Tổng tiếp tục cuộc hành trình, tất cả chúng tôi đều cảm thấy tiếc nuối và lưu luyến. Hình ảnh về một người Cha hiền giản dị, thân thiện cùng những lời giảng giải bổ ích của Ngài vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí chúng tôi. Xuống núi mấy anh em ngồi nói chuyện vui ai nấy đều xuýt xoa khen Đức Tổng giản dị, gần gũi và quá đỗi thận thiện.

Riêng về tôi, tôi cảm nhận được những thay đổi trong suy nghĩ và tâm hồn mình, chính những thay đổi đó đã làm cho cuộc gặp gỡ với Đức Tổng hôm nay trở thành “cuộc gặp gỡ kì diệu” với tôi. Không phải là một cuộc gặp gỡ khách sáo trong phòng khách sang trọng nhiều nghi thức, không phải một cuộc nói chuyện xã giao về những vấn đề vĩ mô, to tát... mà là một cuộc gặp gỡ thân thiết, chân thành, hơn cả đó là cuộc gặp gỡ của những tâm hồn, cuộc gặp gỡ Đức Tin. Thú thật, trước đây khi thông tin đài báo bóp méo, xuyên tạc về những lời phát biểu của Đức Tổng, Đức Tin của tôi đã không ít lần yếu đuối, hoang mang. Tôi chỉ biết thầm trách Người tại sao lại gây ra lỗi như thế, và cũng chẳng đủ can đảm để đứng lên bênh vực, bảo vệ khi hình ảnh Cha tôi bị bôi nhọ trước nhiều người, thậm chí ngay trong giờ học của mình. Nhưng rồi qua thời gian tìm hiểu, sự thật và ánh sáng đã đến với tôi, tôi bắt đầu thay đổi những định kiến sai lầm trong đầu óc mình, Đức Tin của tôi hết hoang mang, yếu đuối. Nhất là hôm nay, với “cuộc gặp gỡ kỳ diệu” này, Đức Tin của tôi lại thêm một lần được củng cố. Tôi biết từ nay sẽ không còn gì có thể làm lu mờ, hoen ố hình ảnh của Ngài trong trái tim tôi, trong trái tim chúng tôi. Chúng tôi cùng cầu nguyện cho mỗi sinh viên chúng tôi có thêm nhiều nghị lực, can đảm để đứng lên bảo vệ Đức Tin, bảo vệ lẽ phải như lời dạy của Đức Tổng; và tôi tin lời nguyện ước ấy đang trở thành hiện thực.

Trở lại Đan Viện, chúng tôi háo hức đi thăm thú xung quanh nhà thờ, chụp thêm nhiều ảnh lưu niệm, tâm trạng ai cũng rất vui vẻ thư thái. Có lẽ nhờ không khí mát mẻ dễ chịu và quan trọng hơn, là nhờ “cuộc gặp gỡ kỳ diệu” với Đức Tổng. Tiếp tục cuộc hành trình, chúng tôi đi thăm tượng Đức Mẹ Đồng Đinh, rồi tới Sở Kiện tham dự Lễ Truyền thống của nhóm SVCG Hà Nam. Lên xe, mỗi người theo đuổi một suy tư nhưng tôi tin chúng tôi cùng mang trong lòng cảm xúc về “cuộc gặp gỡ kỳ diệu” với Đức Tổng, cuộc gặp gỡ với tình yêu và Đức Tin. Nguyện xin Chúa ban cho Người sức khỏe dồi dào, và tinh thần minh mẫn cũng như nghị lực để hoàn thành sứ mệnh cao cả mà Chúa đã trao phó cho Ngài!