MỨT ĐẮNG

Này này anh ăn Tết có vui không?
Câu hỏi lạ, đã là vui như Tết
Sao còn hỏi Tết đến vui hay buồn
Ừ thì Tết, nhưng ngày vui ngày buồn, thấm mệt.

Ngước nhìn lên, Thánh Giá Người còn đổ sập,
Mở e-mail, đọc tin muốn khóc đất lành.
Có những người đi dáng người như cúi rạp
(Lợi mà chi, danh mà chi rồi cũng vút qua nhanh).

Tết dân nghèo chìa tay nơi phố chợ
Tết quyền uy chớp nháy những ánh đèn
Tết suy tư mắt buồn người mục tử
Tết hả hê kẻ được mướn chăn chiên.

Miếng mứt đường bỗng thành chua và rất đắng.
Như những lời “đối thoại” được bọc nhung.
Hạt dưa nhạt màu không ai buồn cắn.
Bánh chưng dày biết có phải “nhân trung”?

Mồng bốn Tết ăn chay dọn lòng mùa cứu độ.
Màn nhà thờ như được xé làm đôi.
Chia nỗi đau cùng dân thánh của Người.
Mùa chay đến trước rồi, từ những ngày thống khổ.

Rồi cũng qua những ngày xuân mai nở
Hoa mai vàng rụng xuống khóc ven đường.
Nếu ngày mai Giuđa hiên ngang vào hôn chủ
Biết ai còn vội tuốt những thanh gươm?

Chúa dạy con “Hãy tra gươm vào vỏ”,
Nhưng cũng rằng “Hãy đứng dậy ngẩng lên”.
Đường bình an đi lên từ gian khổ,
Khắc ghi Lời “Ai vì Ta mà thân ấy dám quên”.