Nhạy cảm là gì?
Nhạy cảm là những điều vô luân bất lý
Cần nên nói – nhưng người ta tránh đi
Vì lo sợ đụng đến chuyện…chính trị
Kẻ tránh nói, người tránh làm, thậm chí tránh nghĩ suy
Sợ đụng đến đảng dành độc quyền có lý
Tuy chẳng cấm được con người suy nghĩ
Nhưng đảng bỏ tù ngay cả tiếng thầm thì
Người ta im lặng, rồi dần quen đi
Rồi quên đi đâu là giá trị
Khác giữa con người với bầy khỉ!

Khi thiên thần đối thoại với ác quỉ
Cánh trắng và đuôi dài ắt sẽ dấu đi
Cất cánh trắng thiên thần vơi giá trị
Dấu đuôi dài ác quỉ trông nhu mì

Gác chuyện nhạy cảm để nói lời tình cảm
Chuyện từ tâm, chuyện bác ái, chuyện trà đàm…
Cả tỉ chuyện… nhưng tránh đi chi…nhạy cảm!
Ngần ấy chuyện, điều gì cũng vô can
Một cách vô cảm!

Nhạy cảm là những nỗi niềm vô cùng bức xúc
Người ngậm im, tự biệt giam trong tăm tối lương tâm
Người nói ra thì bị đấu tố tống vào lao ngục lớn hơn
Cái sĩ khí khác nhau ở cách chọn
Nhạy cảm câm nín cô đơn, vô cảm đồng bọn
Đảo lộn tung hê thời đạo lý suy mòn!

Thế nhạy cảm là những gì mà người tránh nói?
Là chuyện Trường Sa thoi thóp, Hoàng Sa mất rồi?
Là chuyện Bô-xít để Tàu lên cao nguyên khai quặng cài người?
Là chuyện đảng đã cho ngoại bang thuê đất rừng biên giới?
Rồi mai sau đất nước mất xem như chuyện đã rồi?!

Là chuyện thiếu nữ Việt Nam bán mình xứ xa qua loa hỏi cưới
Là chuyện thanh niên nước nhà hàng loạt đem đi xuất khẩu hàng…sức người
Là chuyện tham nhũng hằng ngày của đầy tớ đảng chiếu trên, chính quyền chiếu dưới
Vắt đến tận cùng những “ông chủ” nông nô, những công nhân rách rưới
Những trận đòn thù trên sư sãi, ni cô, thầy tu, giáo dân chỉ biết thảm thiết kêu trời?

Hay chuyện quốc phá gia vong thời nay chẳng còn đáng nói
Chuyện hiệu trưởng mua trinh học sinh rồi chuyền cho cán bộ ăn chơi
Đảng chắc có quá nhiều công, nên đảng viên được đoái công giảm tội
Quốc nhục tuy nhiều nhưng chia nhỏ đều cho tám mươi triệu con người?
Chẳng ai chịu nhận, nên quốc nhục tụ về một nơi
Treo lơ lửng trên những thế hệ đã qua, thế hệ sắp tới
Chờ đợi!
Réo gọi lương tâm con người!
Gió bão sẽ về vô cùng dữ dội
Nếu qua bao tháng ngày dài chẳng một trận mưa rơi!

Chưa tận nhân lực, chưa dám sống vì người
Làm sao biết ý trời, làm sao mà kêu gọi? than ôi!

Báo chí độc thoại, độc đàn tránh nêu những điều đáng nói
Cây viết bẻ cong những khốn khổ thành hồ hởi
Cả trí thức mất lối cũng dần dà đâm ra mê muội
Bám víu vào thời hoành tráng khi bác còn sinh thời!

Than ôi!
Đảng hết thời, nên phải tô xác bác
Đậm muôn màu huyền thoại Các-Mác
Lại vẽ vời bác ra con người khác
Để an dân, vì phải nuôi lắm đảng viên chất lượng…sọt rác!

Ôi chao! bác thành thần thánh rồi
Có nơi nâng tượng bác bên Đức-Phật ngồi
Phải chi mà hình tượng biết đi biết nói
Thì chắc sẽ nam-mô…bần tăng xin rút lui!

Ngồi sao yên được bên cạnh bác
Chánh - Tà hai cái chẳng ở chung
Một bên sự thiện - một bên gian ác
Chẳng phân minh, nên vận nước mãi mịt mùng!

Đảng phát động chiến dịch học tập gương bác
Cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư
Ôi dào! đem đảng soi gương thấy ra hơi khác
Cóc cần, cóc kiệm, cóc liêm, cóc chính, cóc chí công, chỉ…nhậu vô tư!

Mà chả hiểu bác có chi cho dân ta học tập?
Đạo đức ấy à? thứ đạo đức khuất lấp
Bác có vợ hờ con rơi, nhưng đảng bác dấu tất
Để vẽ vời một hình ảnh cha già dân tộc
Không có gì… đời chỉ vì nước, vì dân tất tần tật!
Rồi thời cải cách ruộng đất
Bác chờ giết nhầm hàng vạn dân, xong rồi bác…khóc!
Bởi vì bác…bức xúc!
Cho rằng bác có trái tim vô cùng nhạy cảm, thế mới bực!

Thôi cứ cho là bác có công đi
Hy sinh vài triệu dân đen - chuyện nhỏ - đâu có gì
bởi bác đánh Pháp – xong rồi đánh qua Mỹ-Ngụy
Đánh văng hết rồi, đảng đăng cai ngự trị
Tham nhũng, tăm tối, bạo tàn ló hiện đỏ đuôi quỉ!

Bác bảo cán bộ là đầy tớ của nhân dân
Đầy tớ có súng khiến chủ sống phập phồng
Tài nguyên, của cải, đất đai, đầy tớ giữ trọn phần
Ngay cả miệng mồm cũng cấm chủ nói năng!

Người ta bảo bác là nhà tư tưởng
Xưa nay cứ nhìn quả thì biết cây
Con cháu bác ít nhiều cũng ảnh hưởng
Nên ăn gian nói dối chẳng chịu thay!
Rõ! bác nào, đảng ấy! đảng giờ ra sao, bác xưa ắt vậy!

Ăn đến thế mà còn bảo chẳng biết ăn gì?
Ông phó thủ tướng lại than chả biết mua chi!
Cái chi cũng độc, nhãn mác chẳng ghi
Mua quan bán tước, ăn hối lộ an toàn, quả thật hết ý!

Bức xúc là gì?
Bức xúc có phải là những điều duy ý chí
Hay là thổn thức của trái tim trước điều phi lý
Cho lương tâm con người còn biết đâu là chân giá trị
Biết rõ thế, nhưng lại là điều nhạy cảm thành ra cứ im đi!

Thấp cổ, chẳng hèn thì phải nói
Kẻ sang, sáng mắt chết khiếp câm
Quân tử thất thời chính sợ tội
Tiểu nhân được thế tà quyền cầm!

Ôi! có lắm những bức xúc vô cùng nhạy cảm
Những nhạy cảm đầy bức xúc cùng khắp Việt-Nam!
Điều nhạy cảm càng tăng bội phần thê thảm
Khi bức xúc ngồi nhìn, nín lặng mà tâm cam!