Ai thay nổi người Cha vĩ đại?

Tôi ngước nhìn lên cao, bầu trời xanh vời vợi.
Người đã đi rồi, khi nhân thế vẫn loay hoay
Người đã đi rồi, như cánh chim trời chưa mỏi.
Để lại sau lưng những tháng những ngày…

Người là chiên mẹ của thời Philatô sắc lạnh,
Dù chưa gặp Người, thần tượng của muôn dân,
Chưa một lần được cúi mình hôn lên nhẫn thánh,
Nhưng trong vạn lòng, Người là mục tử dũng nhân.

Đêm nay tôi có những giấc mơ về ngày cũ
Chợt giật mình khi đêm vẫn lặng như tờ
Mà tôi nghe như có tiếng máy bay gầm rú
Người đi rồi sao, lòng như khẽ động tiếng tơ

Ngoảnh mặt nhìn quanh, những đôi mắt buồn tê dại,
Ngàn vạn con tim đều thảng thốt gọi Cha.
Biết rằng Người đi rồi sẽ có ngày trở lại.
Nhưng tranh còn dang dở sao chờ nỗi tài hoa?

Ngày xưa, Đường Hy Vọng cất bước ngoái trông,
Ai bia nâng ai rượu rót, mặc lòng người tan nát.
Ngày lại ngày, Chúa dệt nên áo gấm mũ hồng.
Bao hoan hô, bao tiếng gọi, bao nhiêu là lễ nhạc.

Người là Cha của công lý của tình yêu và sự thật.
Mỗi bước chân đi, Người hô Lời Chân lý muôn nơi.
Hoa nở vàng khi những chiều nắng nhạt.
Bên thánh cung, Người cùng dân thánh reo vui.

“Giết hắn đi”, dân xưa thù hận với Vua Trời.
“Giết hắn đi”, tha cho Baraba kẻ giang hồ ác hiểm.
“Giết hắn đi”, đêm vang lên những lời đao kiếm.
Phải giết Người cùng những ai rao giảng tình yêu.

Nhưng biết đâu mai ngày khi thế sự đã thay chiều.
Lại thay lời bằng những ca khen như làn gió.
Đường mây bay vẫn ngổn ngang Babel xưa đang đổ,
Biết ngày về đã thấy thái bình nơi xứ sở hoang liêu?

Cha đi xa có còn nhớ bao con người hung hãn.
Cha đi xa có nhớ quê nhà cô tịch bóng đêm.
Vẫn Giêsu lê chân khi chuông chiều đã lắng,
Vẫn Giêsu còn thập tự đứng chông chênh.

Rồi mai nếu cha không về, quê ngàn năm đợi.
Dẫu tài hoa, dù lợi khẩu hay rất đỗi lừng danh.
Vẫn không ai, không bao giờ thay được nổi
Bóng hình Cha, quang minh, lỗi lạc hùng anh.