Mục Tử
Người chăn chiên đàn độ còn rất trẻ
Biết từng chiên, thuộc từng lối đi về
Nơi nào xanh, đâu suối trong người kể
Như thuộc làu từng ngõ ngách sơn khê
*
Người cũng biết từng vực sâu dốc thẳm
Nơi sói rừng man dại hú chiều hoang
Những đoạn đường trượng côn tay chặt nắm
Để dẫn chiên từng bước đến an toàn
*
Rồi một hôm chủ chiên mời gọi đến
Anh chính là người mục tử khôn ngoan
Hãy chăn bầy chiên lớn hơn như định mệnh
Trao gậy bịt đồng niềm thác tín chớ quên
*
Có những chiều khi chiên về tận cửa
Người ôm chiên bé nhất nghịch đùa
Người mắng yêu: chúng mày từng đứa
Tao đặt tên, nhớ từng đứa biết chưa…
*
Chiều nay chiên chưa kịp về chuồng
Chợt cơn giông đổ thảng thốt mưa tuôn
Chiên lạnh ướt người chăn chiên càng ướt
Trời vừa tạnh giông, sao lấp ló đêm buông
*
Rừng đêm khuya đẫm mưa sương thấm lạnh
Người đốt lên vài đống lửa vòng quanh
Gom chiên lại nhìn mắt chiên lấp lánh
Cầm trượng côn người từng đứa điểm danh
*
Người đếm sao trời trong chuỗi kinh tràng hạt
Thao thức canh đêm trong tín thác chiên bầy
Xin ơn trời đừng mưa nữa đêm nay
Đợi mai sáng qua một ngày khốn khổ
*
Đêm về khuya gió luồn cây lá thở
Vẳng xa xa dăm tiếng hú hồ mơ
Sói bầy tru rờn rợn cõi hư vô
Người choàng tỉnh cơn ngủ mê cám dỗ
*
Người cầm gậy hướng chân về tiếng hú
Châm thêm củi hồng đánh thức rừng khua
Kịp soi sáng thấp thoáng mắt sói đỏ dữ
Còn e lửa hồng, trượng đồng lấp loáng đưa
*
Người thầm bụng ắt phen này chí tử
Ta sống giữa chiên phải bảo vệ chiên
Sói đầu đàn gầm nhe răng như thử
Kẻ chăn chiên có sợ chạy thân riêng
*
Người hú lên một tràng dài thảng thốt
Sói cùng chiên đêm bất chợt giật mình
Ném củi hồng về sói như lửa tên
Bầy sói thoái rùng mình tan tác khiếp
*
Nhưng người biết cũng như bầy chiên biết
Chắc chắn đêm nay sói dữ sẽ lại về
Đốt lửa cao đến chim chóc ngủ mê
Cũng xao xác bốn bề lay giấc tiếc
*
Và dĩ nhiên việc gì đến phải đến
Sói đói cơn phải mục tử khôn ngoan
Đêm kiên cường không màng sống chết
Dấu máu đỏ tươi khi trời sáng đầu non
*
Mục tử đưa chiên bầy xuống núi
Gậy dẫn đường cũng chính gậy chống thân
Bê bết máu từng bước về lầm lũi
Người với chiên trong sống chết rất gần
*
Người chăn chiên từ độ còn rất trẻ
Rất cô đơn trong cõi thế gian nầy
Những chiên gần đôi lần gặp mắt lệ
Mục tử buồn nhìn về phía chân mây
*
Có những nỗi buồn riêng tín thác
Phổ cuộc đời trong sáo trúc chiều hôm
Bay lững thững như trời phổ thơ nhạc
Niềm cậy trông đầy ắp ý vui buồn
*
Giữa chiên bầy người chính là mục tử
Đầy yêu thương chăm sóc và hiền từ
Giữa sói bầy người chưa phụ lòng Chủ
Đã lần trao côn trượng ý thiên thu
*
Người chăn chiên từ độ còn rất trẻ
Dẫn chiên đi qua cõi thế gian nầy
Như thiên thư có ví tình gà mẹ
Ủ ấp con dưới cánh phượng hoàng thay
`*
Cao cả nhất trong muôn nghìn cao cả
Là thương yêu là chăm sóc chiên Thầy
Người Chủ ấy đã một lần giáng hạ
Chịu đóng đinh để yêu thương giang tay!
Người chăn chiên đàn độ còn rất trẻ
Biết từng chiên, thuộc từng lối đi về
Nơi nào xanh, đâu suối trong người kể
Như thuộc làu từng ngõ ngách sơn khê
*
Người cũng biết từng vực sâu dốc thẳm
Nơi sói rừng man dại hú chiều hoang
Những đoạn đường trượng côn tay chặt nắm
Để dẫn chiên từng bước đến an toàn
*
Rồi một hôm chủ chiên mời gọi đến
Anh chính là người mục tử khôn ngoan
Hãy chăn bầy chiên lớn hơn như định mệnh
Trao gậy bịt đồng niềm thác tín chớ quên
*
Có những chiều khi chiên về tận cửa
Người ôm chiên bé nhất nghịch đùa
Người mắng yêu: chúng mày từng đứa
Tao đặt tên, nhớ từng đứa biết chưa…
*
Chiều nay chiên chưa kịp về chuồng
Chợt cơn giông đổ thảng thốt mưa tuôn
Chiên lạnh ướt người chăn chiên càng ướt
Trời vừa tạnh giông, sao lấp ló đêm buông
*
Rừng đêm khuya đẫm mưa sương thấm lạnh
Người đốt lên vài đống lửa vòng quanh
Gom chiên lại nhìn mắt chiên lấp lánh
Cầm trượng côn người từng đứa điểm danh
*
Người đếm sao trời trong chuỗi kinh tràng hạt
Thao thức canh đêm trong tín thác chiên bầy
Xin ơn trời đừng mưa nữa đêm nay
Đợi mai sáng qua một ngày khốn khổ
*
Đêm về khuya gió luồn cây lá thở
Vẳng xa xa dăm tiếng hú hồ mơ
Sói bầy tru rờn rợn cõi hư vô
Người choàng tỉnh cơn ngủ mê cám dỗ
*
Người cầm gậy hướng chân về tiếng hú
Châm thêm củi hồng đánh thức rừng khua
Kịp soi sáng thấp thoáng mắt sói đỏ dữ
Còn e lửa hồng, trượng đồng lấp loáng đưa
*
Người thầm bụng ắt phen này chí tử
Ta sống giữa chiên phải bảo vệ chiên
Sói đầu đàn gầm nhe răng như thử
Kẻ chăn chiên có sợ chạy thân riêng
*
Người hú lên một tràng dài thảng thốt
Sói cùng chiên đêm bất chợt giật mình
Ném củi hồng về sói như lửa tên
Bầy sói thoái rùng mình tan tác khiếp
*
Nhưng người biết cũng như bầy chiên biết
Chắc chắn đêm nay sói dữ sẽ lại về
Đốt lửa cao đến chim chóc ngủ mê
Cũng xao xác bốn bề lay giấc tiếc
*
Và dĩ nhiên việc gì đến phải đến
Sói đói cơn phải mục tử khôn ngoan
Đêm kiên cường không màng sống chết
Dấu máu đỏ tươi khi trời sáng đầu non
*
Mục tử đưa chiên bầy xuống núi
Gậy dẫn đường cũng chính gậy chống thân
Bê bết máu từng bước về lầm lũi
Người với chiên trong sống chết rất gần
*
Người chăn chiên từ độ còn rất trẻ
Rất cô đơn trong cõi thế gian nầy
Những chiên gần đôi lần gặp mắt lệ
Mục tử buồn nhìn về phía chân mây
*
Có những nỗi buồn riêng tín thác
Phổ cuộc đời trong sáo trúc chiều hôm
Bay lững thững như trời phổ thơ nhạc
Niềm cậy trông đầy ắp ý vui buồn
*
Giữa chiên bầy người chính là mục tử
Đầy yêu thương chăm sóc và hiền từ
Giữa sói bầy người chưa phụ lòng Chủ
Đã lần trao côn trượng ý thiên thu
*
Người chăn chiên từ độ còn rất trẻ
Dẫn chiên đi qua cõi thế gian nầy
Như thiên thư có ví tình gà mẹ
Ủ ấp con dưới cánh phượng hoàng thay
`*
Cao cả nhất trong muôn nghìn cao cả
Là thương yêu là chăm sóc chiên Thầy
Người Chủ ấy đã một lần giáng hạ
Chịu đóng đinh để yêu thương giang tay!