Khi Chúa Giêsu trao quyền cai trị Hội Thánh cho Phêrô và các vị mục tử sau này, Người đã biết trước ở mọi thời, người ta sẽ nổi lên chống đối Hội Thánh ấy vì nhiều lý do. Biết trước điều ấy, Chúa Giêsu vừa khẳng định tính cách vĩnh tồn của Hội Thánh vừa trấn an đoàn chiên của Chúa: “Dù quyền lực hoả ngục có dấy lên cũng không làm gì được Hội Thánh của Thầy” (Mt.16,18-19).

Biết là không thắng được Hội Thánh Chúa, con người, dưới sự hướng dẫn ma quái của quyền lực hoả ngục, vẫn cứ chống đối và tìm cách phá hoại Hội Thánh. Vậy chúng “dấy lên” như thế nào?

Hai ngàn năm đi qua, số người Công giáo bị tù đày, bị tra tấn hành hình và bị giết không thể nào tính hết được. Có điều trớ trêu là họ bị khủng bố và giết chết trong khi họ vẫn sống hiền hoà và nỗ lực xây dựng xã hội trần thế.

Họ không bạo loạn, không âm mưu khủng bố và không loan truyền những lý thuyết sai lạc. Họ chết chỉ vì họ loan báo Tin Mừng sự sống, y như Đức Giêsu là Thầy chí thánh đã sống và hành động.

Nhưng không chỉ có thế, người Công giáo còn bị chỉ trích bị lên án bởi cả một hệ thống, tốn bao nhiêu công sức và tiền của. Người ta lập kế hoạch chi tiết, người ta mở ra những học viện nghiên cứu, lập ra những tờ báo, những website, đầu tư cho những con người đi học và lấy bằng cấp cao, để làm một chuyện duy nhất, và họ biết chắc chuyện ấy sẽ thất bại.

Đó là đánh thật đau, thật tàn nhẫn và thật vô tình, vào những con người đã được thánh hiến làm nên Nhiệm Thể Đức Kytô.

Chưa hết, người ta còn dùng những con người trước kia đã từng là Kytô hữu, như Tito chẳng hạn, hay những con người đã có thời là chủng sinh, tu sĩ để đánh vào các linh mục, giám mục và cả Toà Thánh nữa.

Có người viện cớ bênh vị này để đả kích vị kia, bênh nhóm này để lên án nhà Dòng nọ. Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể lý giải tại sao một số cựu tu lại oán hờn hàng giáo sĩ một cách cực kỳ khủng khiếp.

Có thể do mặc cảm vì họ đã không còn đứng vào hàng những người đạt tới lý tưởng mà họ mơ ước. Có thể là họ nghĩ họ quá thân với hàng giáo sĩ mà có những ân huệ họ xin lại bị chối từ.

Chẳng hạn một anh công nhân Việt kiều ở Thuỵ sĩ về xin lễ đồng tế trong đám tang cho người thân anh ta mà bị từ chối. Ở bên Tây anh chẳng là gì, nhưng về Việt nam anh là Việt kiều. Thế là anh ta lên tiếng đả kích nặng lời, cả những chuyện khác trong Hội Thánh, mà không hề nghĩ rằng nếu anh ta được đặc ân, thì những người nghèo chung quanh sẽ nghĩ sao. Cũng có thể do quí vị cựu tu biết nhiều những yếu đuối lỗi lầm của hàng giáo sĩ vân vân.

Thật ra, việc nhận xét phê bình để Hội Thánh là đoàn dân lữ hành có thể sửa đổi mà thăng tiến là điều đáng mừng. Cái nguy hiểm là ở chỗ người ta, kẻ ghét Chúa và người cho rằng mình yêu Chúa, luôn nhìn thấy Hội Thánh với những bất toàn và lầm lỗi mà không bao giờ thấy được dấu chỉ nhiệm mầu của bí tích Hội Thánh. Vâng, Hội Thánh là một bí tích, là dấu chỉ bề ngoài để Thiên Chúa dùng mà tuôn đổ ơn thánh hoá cho con người cho đến ngày Chúa lại đến trong vinh quang.

Bây giờ đang có những ý kiến không hài lòng với Hội Đồng Giám Mục Việt Nam về thái độ im lặng của các ngài. Nhưng đã có những ý kiến rất xác đáng, chừng mực và đáng cảm phục như bài viết của một số qúi vị đã được đăng trên một số các diễn đàn. Nhưng ở một số diễn đàn khác và một số các thư rơi, có những người cũng muốn lên tiếng đóng góp ý kiến, nhưng giọng văn hằn học, kết án điều này điều nọ nhưng bằng chứng vu vơ, có khi còn đưa ra các giả thuyết hoàn toàn do trí tưởng tượng, lên án một cách thiếu lễ độ và không đúng sự thực, chỉ là đề đả phá... Đó thật là những điều đáng tiếc đang xẩy ra.

Nếu chỉ bình luận về bài viết rất dở của một ông nào đó viết ra vội vàng và ký mù mờ BBT website thì chẳng có gì để nói, còn đàng này có những người mắng cả HĐGM, điều này vừa vô lý vừa mâu thuẫn.

Vô lý là bởi vì hiện nay trong HĐGM Việt nam đã có nhiều vị lên tiếng hiệp thông, đó là tất cà các Đức Giám Mục miền Bắc và một vài vị ở miền Nam. Do đó nếu chỉ trích tất cả HĐGM Việt Nam thì thật hồ đồ và đúng là vơ đũa cả nắm.

Mâu thuẫn bởi vì những người phê phán ấy lấy danh nghĩa đứng về phía Thánh Giá Chúa, nhưng lại đánh vào thân mình mầu nhiệm của Chúa, khác nào bảo vệ đầu mà đánh cho thân mình tơi tã.

Chúa cho chúng ta có lý trí và cách riêng óc phán đoán để phân định chân giả và đúng sai trong mọi lãnh vực. Chúng ta nhận ra rằng việc chống lại Chúa tể càn khôn là chuyện ngu dại nhất của thế gian, việc chống lại Thánh giá cứu độ là chuyện vô ơn và bất nhân bất nghĩa. Chúng ta cũng phải phân định rõ ràng ai là người Chúa sai đi làm công việc của Chúa, để phân định của chúng ta hợp lý và rõ ràng. Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn văn Thuận vẫn nhắc nhở chúng ta sự khác biệt giữa Chúa và công việc của Chúa.

Có những dòng nước trong xanh bỗng hoá đục ngầu do mưa lũ hay do những tác động bất ngờ. Bậc quân tử biết chờ đợi hoặc ra tay trả lại cho dòng nước sự trong lành bằng những hành vi thiết thực. Còn kẻ tiểu nhân thì buông câu, tìm cái lợi cho mình hay cho phe nhóm mình.

Viết bài này, chúng tôi không hề muốn ủng hộ sự im lặng hãi hùng của một số vị chủ chăn. Và chúng tôi cũng đã buồn đau mà kêu lên “Bố ơi, im lặng mãi sao bố?” Nhưng chúng tôi cũng biết là có những người bố đã lên tiếng vì công lý. Hãy nhìn vào những vị đã can đảm lên tiếng vì Thánh Giá, vì Hội Thánh, vì người nghèo để can đảm mà sống đạo. Còn những ai vì lý do riêng tư mà im lặng, lại còn biện minh cho thái độ co rúm của mình thì chắc chắn Chúa chí công sẽ phân xử. Chúng ta có thể góp ý cho các ngài nhưng không thể chấp nhận những kẻ thừa nước đục thả câu.

Tà thần vẫn lợi dụng lúc chiều xuống, đêm về. Cầu xin cho ánh sáng Đức Kytô ngày Phục Sinh tiếp tục chiếu giãi đến tận cùng bờ cõi nước Việt chúng con.