Cũng như Cụ, đất nước mình cũng đầy lở lói
Biển mất Hoàng-Sa, đất mất rừng biên giới
Nghĩ công, biết đâu xưa kia chính Cụ trao bảo kiếm Lê- Lợi
Hy vọng nay mai cố chạy chữa Cụ thôi!

Đất nước mình thời chủ nghĩa xã hội
Lãnh đạo võ đoán, vẫn thế, che dốt phải nói dối
Chỉ giỏi ăn cắp, giỏi chạy tội
Giỏi khôn nhà dại chợ, giỏi đè bẹp dân nhưng sợ Tàu … lạ thôi!

Nghe đồn hôm nào Cụ muốn lên bờ
Đừng nhé, Cụ ơi, cả đất, nước đều dơ
Thà ở Hoàn Kiếm khuất mắt Cụ
Lên đây thấy nhục nước tràn bờ!

Cụ ạ, kiếm xưa Cụ để đâu?
Thăng-Long nghìn năm hóa rồng chầu
Chắc tổ tiên tủi thẹn vì con cháu
Thời nay sao quá sợ lạ… Tàu?!

Nhưng xưa kiếm cung còn xài được
Thời này vũ khí tối tân hơn
Đảng thiên tài có cái nhìn chiến lược:
Tránh thiên tai, đành dâng phần giang sơn!

Cụ bảo: bảo kiếm ở ý kiếm
Ở lẽ nghĩa nhân tâm niệm lòng người
Nhân nghĩa thời nay rất quý hiếm
Thất lạc từ lâu biết đâu tìm Cụ ơi!

Nhỡ nay mai Cụ có ra đi
Có nhắn lại con cháu điều chi
Ý rõ ràng đang phơi trên thân thể Cụ
Những vết thương lở lói nói điều gì?

Thân Cụ ví như hồn non nước
Khốn cùng vì con cháu bạt nhược
Cảnh Ấn Đền Trần mua quan bán tước
Là một thoáng nhìn vào vận nước hôm nay

Hỏi nước nào sinh bệnh vì trong sạch?
Có nước nào không đục vì rửa lắm kẻ dơ?
Quốc nhục ngay bên, chỉ không muốn nhớ
Hoặc chẳng nhìn ra vì sống quá thờ ơ!

Nghĩ càng thương xưa An-Dương -Vương
Chở Mỵ -Châu chạy tới biển cùng đường
Giặc đấy - ngồi ngay sau lưng thánh thượng
Mà đoạn đành gươm chém vào yêu thương!

Nghĩ càng giận con người thời nay
Sống lại quên bài học đau xót này
Ăn đồ Tàu, xài đồ Tàu, mặc biển đảo Tàu lấy
Giặc ngay trước mặt, còn bảo Tàu…lạ đây!

Nhưng chuyện xưa, chuyện nay có khác
Người xưa vì cả tin mà hận nước mất
Người thời nay biết tình tan nước nát
Mà dửng dưng nhìn cường quyền dối gạt!

Nhìn Cụ, ngẫm chuyện quê hương lại buồn
Trên thân thể Cụ đầy những vết thương
Nước hồ dơ ngộp mỗi lần Cụ lặn xuống
Nên Cụ cố ngoi lên, càng rõ nỗi thống khổ quê hương!