Từ một đất nước…hễ…“ra ngõ gặp anh hùng”
Giờ ra đường là chạm mặt tham nhũng
Ba mươi lăm năm sau thời im tiếng súng
Mọi thứ nơi đây đã đổi khác vô cùng!

Về nhìn lại chẳng ra con sông
Phố thị mới đôi bờ nối bởi mặt cầu ổ gà lam nham phù thủng
Dòng đục ngầu lềnh bềnh rác vật vờ sóng cụng
Gió quyện cảnh văn minh trộn mùi nước tiểu khai nồng
Con sông ấy có một thời thơ dại
Bạn bè bơi lội nước trong veo
Lỡ cơn sặc dăm bận tắm chiều
Uống dòng sạch đáng yêu mát ngọt
Cảnh cũ thay, người cũng đổi nốt
Nhìn chẳng ra quê, nhận khó quen người
Đất với sông như mất hồn không thể tự lên tiếng nói
Tiếng cười hiền hậu thời xưa cũng khó nổi âm vui
Dòng người chen lấn ngược xuôi
Mặt che kín sợ mùi văn minh bụi khói
Mũ đội phủ tai làm sao nghe nhau gọi
Lúc cần thiết tranh đường, nói to tiếng như chửi
Cả đất nước tới lui chạy vội
Về đâu? có ai tự trả lời?

Quê hương vẫn oằn cong hình dấu hỏi
Dấu hỏi ngược, biết sao trả lời xuôi!

Núi cạnh sông trôi, rừng xưa xuống tóc
Mất cây xanh loang trọc thân phơi
Con chim lạ lẻ loi trên cành còm tặc lưỡi
Chắc lạc rừng về luyến tiếc xa xôi!
Người thế, nên đất nước núi sông, cả thiên nhiên chịu thế
Mất gốc, ô nhiễm, còi cọc, vật chất thêm đắt - tình người thêm rẻ
Lắm kiểu tham lam riêng chung vô số kể
Nơi đây tận mặt bao cảnh đời manh lệ
Chẳng như xưa người ta bảo rất dễ gặp anh hùng!
Giờ chẳng khó nhìn nhanh có thể đoán ra ai tham nhũng
Ai quen thị uy thế quyền lạm dụng
Anh hùng mất tích thời không còn tiếng súng
Thời vị quyền, tiền mọi thứ đều cong
Cứ thế những con người cam phận chấp nhận kiểu sống:
Ai mặc ai
Bịt mặt, che tai, xe tranh vượt phóng
Công an chận, tùy tội, tùy nơi giá từ mấy chục ngàn đồng
Nếu bước vào cơ quan máy lạnh kiếng lộng
Tùy cần gì mà ngã giá việc tư, công
Mặt cán bộ nhẫy bóng khác hẳn nét khắc khổ nhân dân

Có một phần đông quần quật lao động
Bám phố thị làm bất kỳ gì từng bữa kiếm sống lất lây
Buổi trưa nắng thiêu đường nhựa như sắp chảy, oi nồng
Dăm chiếc xe chồm mình vù tay ga rống
Bà hàng gánh ngồi xổm bên lề lá nắng chen bóng
Mắt canh chừng công an, chép miệng vọng rao hàng, tay gầy cong đuổi nhặng
Gã lái xe ôm ế khách ngồi lim dim ngáp nắng
Bên những quán nhậu ồn ào ít khi vắng lặng
Đường phố chêm chật dăm chiếc xe hơi bóng lộn
Vài thằng bé tranh khách đánh giày vu vơ chửi hỗn
Có ai chắc nghe, lên tiếng cười nghe buồn buồn
Ừ, tiếng cười khi không nghe dậy buồn…
Khắc khoải bao đời hình ảnh quê hương
Vẫn cười, vì An-Nam vẫn sót tánh hay cười
Bất kể buồn hay vui
Có lẽ tiếng cười thay, vì chẳng biết nói?
Có lẽ vì làm biếng nghĩ ngợi?
Có lẽ vì quen chấp nhận những gì đã và đang xảy tới?
Quen khổ, quen đói, quen nhẫn nhịn từ rất lâu rồi
Có lẽ ai cũng đôi lần hối lộ hoặc quen van xin dù chẳng rõ tội…
Kiểu chấp nhận công an chận đòi mãi lộ gặp bữa xui!
Nhiều thứ có lẽ không nên, hoặc chẳng cần tự hỏi
Mạnh ai nấy sống kiểu thời thế phải thế thôi!
Mới đấy mà quá nhiều thay đổi
Từ một đất nước tiếng đồng bào thân thương ngày xưa vẫn gọi
Chia đôi,
Miền Nam ồ ạt văn minh chuộng ngoại,
Miền Bắc du nhập Chủ Nghĩa Xã Hội
Anh em đập nhau tơi bời
Sau hai mươi năm máu sông xương núi
Đứa thắng lên ngôi bắt kẻ thua tù tội
Trả thù! nên hận thù dai dẳng chưa nguôi!
Kiểu hòa bình kẻ khóc người cười!

Mà thôi, cũng tạm coi như xong rồi
Dù cuộc chiến tranh có kết cục vô hậu, đầy tức tưởi!
Rất thiếu tình người
Rất thiếu văn minh mà một dân tộc có chiều dài hơn bốn nghìn năm lẽ ra nên tránh khỏi!

Khúc quanh đất nước vận xui nhằm ngay lãnh đạo tồi
Mãi khẳng định chủ nghĩa xã hội
Hơn ba mươi lăm năm sau vẫn dò dẫm lối
Chính trị thiên lôi,
Kinh tế thầy bói,
Quốc sách mê muội…
Bao ước mơ chính đáng con người, mọi giá trị quốc gia được hệ thống hóa phản bội
Thuê bán rẻ rúng tài nguyên, sức người… như của chìm của nổi
Đất nước của mình mà có khi bị ngoại kiều cư xử như tôi mọi!
Kẻ đạo đức giả tranh nhau chỗ ngồi - nhân tình thế thái! trịch thượng, u tối
Cầm quyền dở thủ đoạn côn đồ, ngu dân, chụp mũ những lương tâm lên tiếng nhức nhối
Mị dân bằng hằng trăm lễ hội
Anh hùng xuống cấp, tham nhũng lên ngôi!
Non nước đi về đâu? ai biết trả lời?
Chỉ thấy con sông ô nhiễm bốc mùi kiểu văn minh hấp hối
Chỉ thấy như mảng trời hẹp hơn, thiếu ô-xy thừa khói
Chỉ thấy con đường lác đác ổ gà kèn xe inh ỏi
Chỉ thấy hình như dòng đời đầy chụp giựt sống thở vội
Chỉ thấy tình người cạn dần, cạn dần theo nước mắt mồ hôi!

Dăm hình ảnh quê hương
Thời Kinh Tế Thị Trường
Theo Định Hướng Chủ Nghĩa Xã Hội!
Non nước về đâu?
Hôm nay nghe buồn nẫu tiếng cười
Xen lẫn tiếng chửi thề mấy thằng bé đánh giày bị chủ quán đuổi
Dân nhậu ngồi nhe răng cười rất đười ươi!