Buồn chứ, làm sao mà chẳng buồn?
Làm người ai chẳng một cội nguồn
Nơi sinh ra dù chẳng quyền lựa chọn
Dẫu quên gì cũng không thể quê hương!

Thế giới rộng không rộng hơn tim người
Khi con người yêu thấy trái đất bé thôi
Địa cầu bao la dù ta chưa, cũng chân người đã tới
Vũ trụ mênh mang khi ta yêu, tự tim khám phá nơi chưa dấu chân người

Chính tình yêu giúp phận người cao rộng
Yêu càng nhiều tim càng thấy mênh mông
Tình yêu là mầu nhiệm, tình yêu là lẽ cần thiết sống
Bởi chính qua tình yêu Thượng Đế thì thầm

Vì thế làm sao mà không buồn
Một hôm lòng chợt khắc khoải quê hương
Quê hương đâu phải chỉ núi non, sông hồ, đồng ruộng…
Mà chính nơi những con người cùng chung một cội nguồn

Tại sao dân tộc này khốn khổ thế?
Những cảnh đời cạn lệ chẳng ngày vui
Chính tự yêu đời mình nên xót xa số phận giun dế
Cơ khổ từ sinh ra đến nhắm mắt buông xuôi!

Ai cũng chỉ có một lần để sống
Giữa trần gian quyền xứng đáng phận người
Có quyền no đủ, quyền tự do, quyền hy vọng
Nhân phẩm công bình sức lao động mồ hôi

Sau hai mươi năm chiến tranh, hơn ba mươi lăm năm giải phóng
Vẫn chưa thoát ra những ý thức hệ cùm gông
Vẫn chính thể điên rồ, vẫn chính quyền bất nhân tham nhũng
Dìm muôn con người cùng dân tộc vào chủ nghĩa viển vông!

Đảng? một nhúm người rất nhỏ
Bụng căng càng to theo trí óc càng hẹp lỗ tò vò
Chính trị độc tài, chính sách ngu dân trăm họ
Ghìm dân tộc này trong tăm tối cho đến bao giờ?

Người ta sống không chỉ để kiếm sống
Nhưng để được thăng hoa theo lý trí, con tim đánh động
Chẳng chủ nghĩa nào, chẳng nhân danh nào, chẳng thế lực nào có quyền độc đoán
Để ngăn trái tim con người hướng thiện đến tận cõi không cùng

Vì con người biết khóc biết cười
Con người cao thượng nơi tình người
Chẳng phải từ Bác-Đảng, chủ nghĩa xã hội
Việt-Nam thương yêu đã trọn vẹn nghe từ lúc nằm nôi

Buồn chứ, làm sao mà chẳng buồn
Người đối xử nhau lắm đoạn trường
Muôn kẻ tận khổ vì dăm người tận hưởng
Càng buồn thêm hơn chung số phận quê hương!

Ôi đất nước từ ngày có Bác - Đảng
Người với người buộc nhau sống ác gian
Sống trên mồ hôi nước mắt nhân dân
Sống cướp giật trên xương máu dân oan
Sống vô tâm trước tai họa ngoại bang
Sống hưởng thụ bất kể cùng khổ dân
Sống im lặng câm nín trước bất nhân
Sống vô cảm trước bao cảnh lầm than
Dân tộc sẽ còn gì khi đến cả tình con người với nhau cũng cạn tàu ráo máng?

Buồn chứ, làm sao mà không buồn
Làm sao không xót hỡi quê hương?
Sau hơn bốn nghìn năm lẽ ra chúng ta giúp nhau hướng thượng
Nhưng không! dân tộc đang đi lạc dù ngược xuôi đổi mấy lần đường!

Buồn chứ, làm sao mà chẳng buồn!
Buồn chứ, làm sao mà không khẳng định:
Buồn!