Thư gửi ông Đoàn Văn Vươn

Kính Ông Phêrô Đoàn Văn Vươn,

Tôi không hân hạnh được biết ông trước, nhưng được biết đến ông khi khu đầm nuôi thủy sản của ông, sau bao năm vất vả gầy dựng, đã bị cưỡng chế và căn nhà hai tầng lầu của ông ở xã Vinh Quang, Huyện Tiên Lãng, Thành phố Hải Phòng đã bị đánh xập. Tôi lại còn được biết đến ông như một người hùng, hay là một người bị dồn vào chân tường và vì sự sống còn của gia đình đã phải chống lại " người thi hành công vụ". Tôi tin rằng sự phản kháng của ông sẽ là khởi điểm cho những cuộc phản kháng của tất cả những người bị ăn cướp, bị o ép vào con đường cùng. Đoàn Văn Vuơn là người đi đầu bước qua nỗi sợ của người dân thấp cổ bé họng.

Tôi muốn viết cho ông để chia sẻ nỗi gian truân của ông và gia đình đang phải chịu chỉ vì muốn sống bằng chính sức lao động của mình, chỉ vì muốn được sống yên thân nơi quê hương với gia đình mình, với xứ đạo và với đồng bào của mình.

Nhìn căn nhà của ông bị đập phá hoang tàn đổ nát vào ngay dịp cuối năm trong khi mọi người nô nức, tưng bừng đón xuân mà thấy thương cảm cho hoàn cảnh vô cùng nghiệt ngã của gia đình ông. Tết đến mà gia đình ông tan nát. Ông thì ngồi tù, vợ ông bị đánh đập, bị cô lập,con ông dù còn đang tuổi ngây thơ đã sớm nếm mùi đe dọa nơi đồn công an. Tôi dâng lên Chúa những khổ đau mà ông và gia đình phải chịu để xin Ngài cải hóa những người chỉ vì lòng tham quá độ đã đang tâm tàn nhẫn với người dân thấp cổ bé miệng. Mong rằng sự oan nghiệt của gia đình ông cùng với sự lên tiếng bênh vực lẽ phải của bao người, sẽ phản tỉnh những người có quyền thế để họ có cơ hội suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống và đường lối cai trị dân nước.

Nhìn cảnh đầm nuôi thủy sản của ông, một cơ ngơi gia đình ông đã đầu tư bao nhiêu công sức và tiền bạc, đang bị những kẻ có quyền thế dưới danh xưng là xã hội đen, mặc sức vơ vét tôm cá, tôi cảm thấy con người trong thiên đường xã hội chủ nghiã đã đối xử với nhau thật tàn nhẫn.

Cái đầm này trước đây là khu đất biển hoang với sóng, với bão đã gây lụt lội cho làng xóm của ông. Với kiến thức của một kỹ sư nông nghiệp, với ý chí của một người muốn làm chủ thiên nhiên, ông đã be bờ chắn sóng, trồng cây ngăn biển. Việc khai phá của ông đã một lần được chính quyền địa phương và nhân dân ca ngợi, ông đã từng được vinh dự mang danh hiệu " Kỳ tài đất Tiên Lãng".Đến nay, khi công trình như đã hoàn tất, ông và gia đình sắp đến mùa thu hoạch sản phẩm do mồ hôi, nước mắt, công sức lao động của mình tạo ra thì giấy quyết định cưỡng chế được đưa tới nhà. Thế là mất trắng rồi còn gì! Mất cái đầm này là ông mất tất cả, ông lại còn vướng vào số tiền vay nợ để đầu tư vào đây chưa trả xong. Thật là oan gia cái lệnh cưỡng chiếm!

Qua tìm hiểu, tôi được biết gia đình ông là một gia đình Công Giáo tốt, luôn sống tốt đạo đẹp đời, sống hòa đồng với xóm làng, được mọi người yêu mến. Ngay khi nghe tin gia đình ông bị nạn, Đức Giám Mục Hải Phòng, Giuse Vũ Văn Thiên đã viết thư thăm hỏi ông và xác định " Ông Phêrô Đoàn Văn Vươn là người có nhân thân tốt và nhiệt thành công tác với các sinh hoạt của giáo xứ"

(http://vietcatholic.net/News/Html/95284.htm ). Đức cha cũng cử người đại diện đến ủy lạo gia đình ông.

Bà con láng giềng của ông đã mở rộng vòng tay giúp đỡ ông và gia đình. Họ thông cảm và "bức xúc" về hành vi phạm pháp của chính quyền địa phương.

Luật Sư Trần Vũ Hải , Giáo Sư Đặng Hùng Võ, Ông Phạm Quốc Anh, Chủ tịch Luật Gia Việt Nam và nhân sĩ, trí thức Việt Nam, cũng như các báo chí trong và ngoài nước, đã lên tiếng lên án vụ cưỡng chế và nhấn mạnh đến động lực nào đã đưa đền vụ việc này.

Tôi không sống ở huyện Tiên Lãng, nhưng cứ nhìn những vị có uy tín, những người có lương tâm trong sáng và ngay chính, những người dân chất phát lương thiện, phản ứng trước việc gia đình ông gặp nạn thì đủ biết công lý đã thuộc về ông rồi.Tôi tin rằng, dù gian nan khổ cực, nhưng cuối cùng ông sẽ được hưởng những thành quả do công sức lao động của ông và gia đình làm ra. Dân tộc Việt Nam vẫn còn có những con người dám bênh vực cho sự thật và sự thật rồi sẽ được thắng thế. Mỗi người đều đã được Thiên Chúa gieo vào trong lòng những hạt giống chân, thiện, mỹ, khi thời thế đã chín mùi, nhất định công lý hoà bình sẽ đơm hoa kết trái.

Tôi cũng được biết rằng ông Chủ Tịch xã Vinh Quang, Lê văn Liêm là em ông Chủ Tịch huyện Tiên Lãng, Lê Văn Hiền. Hai anh em vì lợi riêng và nhiệm vụ chung đã rất nhiệt tình với công tác cưỡng chiếm. Nhìn cảnh mấy anh công an mặc sắc phục, với súng ống đầy đủ, có cả chó nghiệp vụ đằng đằng sát khí đến phá nhà ông thì tôi chỉ biết ngao ngán lắc đầu. Chính quyền và người dân không thể đối thoại với nhau được sao? Mà làm sao mà đối thoại được trong khi lũ quan tham cứ hau háu, dùng mọi thủ đoạn theo luật rừng, muốn chiếm không cái đầm nuôi thủy sản của người dân đang kỳ phát triển. Có cần một lực lượng cả trăm người với xe cơ động, máy cày, máy kéo đến uy hiếp một gia đình người dân không tấc sắt trong tay không? Giá mà lực lượng này cũng hăng hái đánh bọn giặc lạ như thế thì phúc cho dân Việt biết mấy? Công an phá nhà, đốt nhà, rồi còn đánh vợ, bắt con của ông nữa vì một tội mà cho đến nay, dù là pháp luật tùy tiện như Việt Nam cũng không lên án nổi. Những người dân làm chủ đầm nuôi thủy sản trong vùng như ông, chắc cũng ăn ngủ không ngon vì lo ngại chẳng biết khi nào thì tai họa lại xảy đến cho mình?

Những người thi hành công vụ chỉ cần có một chút suy nghĩ của con người thì đã không nhắm mắt làm càn như vậy. Con chó nghiệp vụ bị dẫn đi đâu thì nó tới đó, nhưng tôi tin là con người trước khi làm gì cũng có chút suy nghĩ đúng sai mới phải chứ? Thấy hình ảnh mấy anh công an, chó nghiệp vụ trang bị như sắp hàng vào trận, tưởng là mũi nhọn đánh bọn cướp biển , ai ngờ đi phá nhà của dân mình. Tại sao họ lại đập phá nhà của ông? Không ai viện dẫn được lý do để biện minh cho việc làm bất nhân đó cả. Tại ông chống lại lệnh cưỡng chế ư? Nhà của ông đâu có nằm trên phần đất bị cưỡng chế! Theo tin sáng nay, Ông phó chủ tịch UBND Hải Phòng Đỗ Trung Thoại đã không ngượng mồm tuyên bố "Các đồng chí báo cáo không ra lệnh san phẳng nhà, nhưng do... nhân dân bất bình nên vào phá.". Một nhà nước luôn tự hào " sống và làm việc theo pháp luật" có luật pháp, có công an, có quân đội mà lại để cho nhân dân bất bình vào phá nhà người khác thì luật pháp ấy là cái gì vậy? Nếu cái đám nhân dân bất bình đến đập phá nhà ông phó chủ tịch thì ông làm sao đây ? Ông Thoại còn khẳng định" "Chứ còn lực lượng cưỡng chế của huyện, lực lượng công an không san phẳng nhà này"( BBC News). Thật là trơ trẽn hết chỗ nói. Giọng điệu này nhắc chúng tôi về lời tuyên bố của chính quyền Hà Nội khi họ tấn công nhà thờ Thái Hà hôm nào? Cũng là bọn nhân dân bất bình gây ra cả thôi sao?

Trường hợp cưỡng chiếm đất, đập phá nhà của người dân liên tiếp xảy ra ở Việt Nam trong những năm vừa qua làm cho nhiều người có lòng với quê hương đất nước ngao ngán. Chính luật về đất đai, một bộ luật cướp đất, cướp nhà đã gây bao nhiêu khổ đau cho dân lành. Luật ấy khẳng định đất đai là "sở hữu của toàn dân, do Nhà Nước đại diện chủ sở hữu". Hội Đồng Giám Mục Việt Nam đã từng nêu rõ luật về đất đai tuy đã sửa đổi nhiều lần nhưng vẫn còn bất cập, chưa đáp ứng kịp đà biến chuyển trong đời sống xã hội, đặc biệt là chưa quan tâm đến quyền tư hữu chính đáng của người dân.(http://vietcatholic.com/News/Html/60232.htm)

Nhưng bởi nó là luật ăn cướp nên mãi tồn tại cho đến ngày nay. Nó là nguyên nhân cho những vụ cướp nhà cướp đất hợp pháp của bọn quan tham, xô đẩy biết bao dân lành vào cảnh tù tội, bao gia đình tan nát và biết bao hệ lụy của cảnh mất nhà, mất đất. Những tranh chấp đất đai ở Tòa Khâm Sứ Hà Nội, Giáo điểm Con Cuông, nhà thờ Thái Hà và bao nhiêu nơi khác trên cả nước... cũng do cái luật về đất đai đó mà sinh ra . Mong rằng, nhân cơ hội này, các nhà làm luật Việt Nam, vì sự an bình và phúc lợi của toàn dân, nên xem xét và sửa đổi luật đất đai cho thích hợp. Căn bản của luật nào cũng phải phù hợp với đỏi hỏi và cảm xúc của người dân. Luật phải sửa trong tinh thần quan tâm đến quyền tư hữu của mọi người.

Tôi nghĩ, người dân nghèo chạy ăn từng bữa toát mồ hôi, chẳng ai dại dột đi chống chính quyền làm gì, chỉ tại bị tước đoạt hết, không có chỗ để sống nên đành phải chống lại lệnh bứt tử mà thôi.

Không biết khi mà mấy ông Chủ Tịch xã Vinh Quang, chủ tịch huyện Tiên Lãng và gia đỉnh đang vui mừng đón tết trong cảnh tiền dư gạo thừa, họ có nghĩ đến cảnh màn trời chiếu đất của gia đình ông không nhỉ? Khi họ chúc nhau những điều tốt lành, họ có nghĩ đến những điều chẳng lành mà họ đã gây ra cho gia đình ông vào những ngày cuối năm không? Nếu họ chịu khó suy nghĩ một chút, tôi nghĩ họ cũng có thể gặp những giây phút hối hận đấy. Xin ông Vươn hãy tha thứ cho họ để họ có thể hưởng được một cái tết trọn vẹn theo truyền thống yêu thương của dân tộc.

Tôi tin rằng chân lý luôn là ánh đèn soi rọi vào chốn tối tăm. Dù có tàn bạo thế nào, không ai lại dám tự xưng mình là kẻ gây ra điều ác. Họ vẫn luôn phải đứng sau sự thật, vẫn phải sợ sự thật và biện minh cho hành động của mình bằng rất nhiều lý do tại, bị, vì...

Ông Vươn đã là người tiên phong trong việc lấn biển tạo đầm nơi làng xã ông. Hôm nay ông sẽ là người tiên phong đòi lại công bằng cho người dân lao động, trong đó có gia đình ông, đã bao năm bị áp bức bóc lột bởi cường quyền, bởi các quan tham. Tôi xin một lần chính thức tỏ lòng khâm phục hành động khí phách và anh hùng đó của ông. Năm nay gia đình ông sẽ không có dịp đón tết, nhưng mùa xuân vẫn đến với ông trong hy vọng vào một ngày mai tươi sáng. Trong niềm tin yêu vào Thiên Chúa, tôi tin là gia đình ông sẽ được đền bù.

Tôi cũng cầu nguyện cho ông và gia đình.Xin Thiên Chúa là Cha Yêu Thương sẽ đồng hành với ông trong bước đường gian nan này. Ngài sẽ an ủi và nâng đỡ ông và gia đình ông vì " Ngài ban phúc lành cho người công chính, lấy ân tình bao phủ như thuẫn đỡ khiên che" (Tv5,13).

Kính chào ông trong yêu thương của Chúa Giêsu Kitô Phục Sinh.