Nếu Thiên Chúa không khoan dung, thiên đàng sẽ trống rỗng
(Chúa Nhật 11 thường niên C )
Các đây hơn 32 năm, ngày 13/5/1981, cả thế giới một phen bàng hoàng khi nghe tin : Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II bị ám sát. Bản tin cho biết : Giữa lúc hàng ngàn người đang chen chúc tại công trường thánh Phêrô để chờ đón Đức Gioan Phaolô II, thì một tiếng nổ chát chúa vang lên từ đám đông đã làm cho mọi người như đứng tim. Đức Thánh Cha đã gục ngã trên chiếc xe Jeep mui trần, máu me vọt lên tung téo. Lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, một vị Giáo Hoàng bị mưu sát. Ali Agca, thủ phạm chính của vụ mưu sát, đã bị bắt giữ ngay sau đó. Người thanh niên Thổ Nhĩ Kỳ này đã bị giam giữ tại nhà tù Rebibbia ở Roma.
Và rồi, sau đó 3 năm, năm 1984, cả thế giới lại một phen sững sờ với sự kiện liên quan đến hai nhân vật nầy : Đức Gioan Phaolô II đã đích thân đến nhà giam Rebibbia để nói chuyện với Ali Agca và tha thứ cho anh. Không ai biết hai bên đã trao đổi những gì, nhưng ai cũng cảm động trước cảnh tượng kẻ sát nhân và người bị mưu sát đã bắt tay nhau và trao cho nhau ánh mắt của tha thứ, của hòa giải…
Tôi muốn nêu bật sự kiện nầy để bắt đầu cho “câu chuyện Lời Chúa” mà chúng ta cùng chia sẻ hôm nay, một sứ điệp mà việc tha thứ của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II dành cho Ali Agca chỉ là một cách cắt nghĩa, một minh họa cụ thể.
- Thật vậy, Nếu BĐ 1,sách Samuel kể lại câu chuyện sứ ngôn Nathan vạch trần tội ác của vua Đa-vít : tội giết người đoạt vợ, và Đa-vít đã cúi đầu khiêm tốn nhận tội ; và nhờ thế, đã nhận được lòng khoan dung tha thứ của Thiên Chúa. Thì Tin Mừng Luca, một Tin Mừng đi đầu trong cung cách diễn tả dung mạo yêu thương nhân từ của Thiên Chúa, lại kể chuyện người đàn bà tội lỗi khóc lóc bên chân Chúa Giêsu để qua đó, Chúa giảng dậy cho người Biệt Phái Simon biết thế nào là “yêu nhiều thì được tha nhiều” mà không bận tâm gì tới ai là trộm cắp hay điếm đàng, tội nhân hay kẻ dữ.
Như vậy, sứ điệp Lời Chúa hôm nay rõ ràng muốn gọi mời chúng ta lắng nghe và thực hiện mấy điều cơ bản :
- Đừng đóng kín Thiên Chúa trên bệ thờ uy nghi lẫm liệt để chỉ biết nhìn về Ngài bằng con mắt “kính nhi viễn chi” như ngài biệt phái Simon. Hãy xác tín và gặp gỡ một Thiên Chúa đang hiện diện, đang đồng hành, đang nhập thể với lòng xót thương, với trái tim nhân ái, với cõi lòng khoan dung tha thứ.
- Đừng đóng kín chính mình trong một cái tôi kiêu căng, hợm hĩnh, trịch thượng. Chỉ biết nhìn thấy “cái rác tội lỗi to tổ bố trong anh em”, mà lãng tránh chính cái “đà tội lỗi to tầm dầm” đang chễm chệ trong chính con người mình.
Một khi đã xác tín về lòng khoan dung tha thứ của Thiên Chúa và lại nhận thức cái thân phận tội lỗi yếu hèn của chính mình, thì điều tất yếu còn lại đó chính là hồng ân của thứ tha.
Quả thật, chúng ta đều là tội nhân. Và như câu ngạn ngữ của người Đức : “Nếu Thiên Chúa không khoan dung, thiên đàng sẽ trống rỗng”.
Thiên Chúa có thể dùng nhiều cách đểu biểu lộ quyền năng. Nhưng có một cách rất đặc biệt đó là : Ngài biểu lộ quyền năng khi Ngài tha thứ. Và Đức Ki-tô đã biểu lộ quyền năng trong giây phút cuối cùng trên thập giá : “Lạy Cha xin tha cho chúng vì chúng không biết việc chúng làm!”.
Chính vì thế, hành vi cao cả nhất, nhân đức hoàn thiện nhất, mà con người có thể bắt chước Thiên Chúa, đó chính là khoan dung-tha thứ, như cách diễn đạt của Thánh Grêgôriô thành Nysse : “Tha thứ một sự bất công, là nâng mình lên tột đỉnh của nhân đức, là vượt trên bản tính tự nhiên, là bắt chước Thiên Chúa”.
Và cũng chính trong cách cảm nhận đó, mà tư tưởng gia Frederick Robertson đã phát biểu rằng : “Những kẻ có tâm hồn nhỏ mọn không thể biết được hào quang của sự tha thứ.”
Và chúng ta cũng biết chắc chắn rằng : chính con đường khoan dung tha thứ sẽ mở ra chân trời của tin yêu và hy vọng, sẽ xây dựng một nên văn minh mang tên tình thương và chân lý, sẽ hoán cải những tâm hồn đen tối, ác độc để đem họ về nẻo chính đàng ngay.
Nếu không có trái tim nhân hậu khoan dung của Đức Ki-tô thì mãi mãi Maria Mađalêna chỉ là cô điếm, Matthêo chỉ là anh thu thuế tầm thường, Ga-kêu chỉ là chàng trưởng ty thuế vụ tham tàn gian ác, Phêrô mãi mãi mà tên phản bội, yếu hèn và tên trộm bị đóng đinh bên hữu Chúa sẽ chết gục trong não nề thất vọng …
Và nếu thế giới vắng bóng những con người như Đức Gioan Phaolo II thì xã hội sẽ đầy tràn những tên Ali Agca thù hận, ác độc.
Truyện xưa kể lại rằng, một buổi tối một vị thiền sư già đi dạo trong thiền viện, chợt trông thấy một chiếc ghế dựng sát chân tường nơi góc khuất. Đoán ngay ra đã có chú tiểu nghịch ngợm nào đó làm trái quy định vượt tường trốn ra ngoài chơi, nhưng vị thiền sư không nói với ai, mà lặng lẽ đi đến, bỏ chiếc ghế ra rồi quỳ xuống đúng chỗ đó.
Một lúc sau, quả đúng có một chú tiểu trèo tường vào. Khi đặt chân xuống, chú tiểu mới kinh ngạc khi phát hiện ra dưới đó không phải là chiếc ghế mà là vai thầy mình, vì quá hoảng sợ nên không nói được gì, đứng im chờ nhận được những lời trách cứ và cả hình phạt nặng nề. Không ngờ vị thiền sư lại chỉ ôn tồn nói “Đêm khuya sương lạnh, con mau về thay áo đi”. Sự khoan dung của vị thiền sư già đã khiến chú tiểu suốt đời không quên được bài học đó.
Anh chị em, là Ki-tô hữu, là những người đã từng được chính Thầy mình là Chúa Giêu dạy rằng : “con phải tha cho anh em con không phải 7 lần mà là 70 lần 7”, và hằng ngày chúng ta vẫn đọc : “Xin tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con”, thì không lẽ chúng ta không thực hành nổi sự khoan dung tha thứ như vị thầy Chùa không biết đến Tin Mừng kia sao ?
(Chúa Nhật 11 thường niên C )
Các đây hơn 32 năm, ngày 13/5/1981, cả thế giới một phen bàng hoàng khi nghe tin : Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II bị ám sát. Bản tin cho biết : Giữa lúc hàng ngàn người đang chen chúc tại công trường thánh Phêrô để chờ đón Đức Gioan Phaolô II, thì một tiếng nổ chát chúa vang lên từ đám đông đã làm cho mọi người như đứng tim. Đức Thánh Cha đã gục ngã trên chiếc xe Jeep mui trần, máu me vọt lên tung téo. Lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, một vị Giáo Hoàng bị mưu sát. Ali Agca, thủ phạm chính của vụ mưu sát, đã bị bắt giữ ngay sau đó. Người thanh niên Thổ Nhĩ Kỳ này đã bị giam giữ tại nhà tù Rebibbia ở Roma.
Và rồi, sau đó 3 năm, năm 1984, cả thế giới lại một phen sững sờ với sự kiện liên quan đến hai nhân vật nầy : Đức Gioan Phaolô II đã đích thân đến nhà giam Rebibbia để nói chuyện với Ali Agca và tha thứ cho anh. Không ai biết hai bên đã trao đổi những gì, nhưng ai cũng cảm động trước cảnh tượng kẻ sát nhân và người bị mưu sát đã bắt tay nhau và trao cho nhau ánh mắt của tha thứ, của hòa giải…
Tôi muốn nêu bật sự kiện nầy để bắt đầu cho “câu chuyện Lời Chúa” mà chúng ta cùng chia sẻ hôm nay, một sứ điệp mà việc tha thứ của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II dành cho Ali Agca chỉ là một cách cắt nghĩa, một minh họa cụ thể.
- Thật vậy, Nếu BĐ 1,sách Samuel kể lại câu chuyện sứ ngôn Nathan vạch trần tội ác của vua Đa-vít : tội giết người đoạt vợ, và Đa-vít đã cúi đầu khiêm tốn nhận tội ; và nhờ thế, đã nhận được lòng khoan dung tha thứ của Thiên Chúa. Thì Tin Mừng Luca, một Tin Mừng đi đầu trong cung cách diễn tả dung mạo yêu thương nhân từ của Thiên Chúa, lại kể chuyện người đàn bà tội lỗi khóc lóc bên chân Chúa Giêsu để qua đó, Chúa giảng dậy cho người Biệt Phái Simon biết thế nào là “yêu nhiều thì được tha nhiều” mà không bận tâm gì tới ai là trộm cắp hay điếm đàng, tội nhân hay kẻ dữ.
Như vậy, sứ điệp Lời Chúa hôm nay rõ ràng muốn gọi mời chúng ta lắng nghe và thực hiện mấy điều cơ bản :
- Đừng đóng kín Thiên Chúa trên bệ thờ uy nghi lẫm liệt để chỉ biết nhìn về Ngài bằng con mắt “kính nhi viễn chi” như ngài biệt phái Simon. Hãy xác tín và gặp gỡ một Thiên Chúa đang hiện diện, đang đồng hành, đang nhập thể với lòng xót thương, với trái tim nhân ái, với cõi lòng khoan dung tha thứ.
- Đừng đóng kín chính mình trong một cái tôi kiêu căng, hợm hĩnh, trịch thượng. Chỉ biết nhìn thấy “cái rác tội lỗi to tổ bố trong anh em”, mà lãng tránh chính cái “đà tội lỗi to tầm dầm” đang chễm chệ trong chính con người mình.
Một khi đã xác tín về lòng khoan dung tha thứ của Thiên Chúa và lại nhận thức cái thân phận tội lỗi yếu hèn của chính mình, thì điều tất yếu còn lại đó chính là hồng ân của thứ tha.
Quả thật, chúng ta đều là tội nhân. Và như câu ngạn ngữ của người Đức : “Nếu Thiên Chúa không khoan dung, thiên đàng sẽ trống rỗng”.
Thiên Chúa có thể dùng nhiều cách đểu biểu lộ quyền năng. Nhưng có một cách rất đặc biệt đó là : Ngài biểu lộ quyền năng khi Ngài tha thứ. Và Đức Ki-tô đã biểu lộ quyền năng trong giây phút cuối cùng trên thập giá : “Lạy Cha xin tha cho chúng vì chúng không biết việc chúng làm!”.
Chính vì thế, hành vi cao cả nhất, nhân đức hoàn thiện nhất, mà con người có thể bắt chước Thiên Chúa, đó chính là khoan dung-tha thứ, như cách diễn đạt của Thánh Grêgôriô thành Nysse : “Tha thứ một sự bất công, là nâng mình lên tột đỉnh của nhân đức, là vượt trên bản tính tự nhiên, là bắt chước Thiên Chúa”.
Và cũng chính trong cách cảm nhận đó, mà tư tưởng gia Frederick Robertson đã phát biểu rằng : “Những kẻ có tâm hồn nhỏ mọn không thể biết được hào quang của sự tha thứ.”
Và chúng ta cũng biết chắc chắn rằng : chính con đường khoan dung tha thứ sẽ mở ra chân trời của tin yêu và hy vọng, sẽ xây dựng một nên văn minh mang tên tình thương và chân lý, sẽ hoán cải những tâm hồn đen tối, ác độc để đem họ về nẻo chính đàng ngay.
Nếu không có trái tim nhân hậu khoan dung của Đức Ki-tô thì mãi mãi Maria Mađalêna chỉ là cô điếm, Matthêo chỉ là anh thu thuế tầm thường, Ga-kêu chỉ là chàng trưởng ty thuế vụ tham tàn gian ác, Phêrô mãi mãi mà tên phản bội, yếu hèn và tên trộm bị đóng đinh bên hữu Chúa sẽ chết gục trong não nề thất vọng …
Và nếu thế giới vắng bóng những con người như Đức Gioan Phaolo II thì xã hội sẽ đầy tràn những tên Ali Agca thù hận, ác độc.
Truyện xưa kể lại rằng, một buổi tối một vị thiền sư già đi dạo trong thiền viện, chợt trông thấy một chiếc ghế dựng sát chân tường nơi góc khuất. Đoán ngay ra đã có chú tiểu nghịch ngợm nào đó làm trái quy định vượt tường trốn ra ngoài chơi, nhưng vị thiền sư không nói với ai, mà lặng lẽ đi đến, bỏ chiếc ghế ra rồi quỳ xuống đúng chỗ đó.
Một lúc sau, quả đúng có một chú tiểu trèo tường vào. Khi đặt chân xuống, chú tiểu mới kinh ngạc khi phát hiện ra dưới đó không phải là chiếc ghế mà là vai thầy mình, vì quá hoảng sợ nên không nói được gì, đứng im chờ nhận được những lời trách cứ và cả hình phạt nặng nề. Không ngờ vị thiền sư lại chỉ ôn tồn nói “Đêm khuya sương lạnh, con mau về thay áo đi”. Sự khoan dung của vị thiền sư già đã khiến chú tiểu suốt đời không quên được bài học đó.
Anh chị em, là Ki-tô hữu, là những người đã từng được chính Thầy mình là Chúa Giêu dạy rằng : “con phải tha cho anh em con không phải 7 lần mà là 70 lần 7”, và hằng ngày chúng ta vẫn đọc : “Xin tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con”, thì không lẽ chúng ta không thực hành nổi sự khoan dung tha thứ như vị thầy Chùa không biết đến Tin Mừng kia sao ?