Chúa Nhật III Phục Sinh A

XIN NGÀI Ở LẠI VỚI CON

Ai đã từng gặp thất bại trong tình trường hay trên đường sự nghiệp sẽ hiểu được tâm trạng u uất, chán chường của hai môn đệ làng Emmaus. Bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hoài bão bỗng chốc tan thành mây khói. Đúng như linh mục nhạc sĩ Thành Tâm đã viết trong một ca khúc của mình: “Mộng vàng tan mây, nhọc nhằn lê gót chân buồn đường dài”. Những năm tháng theo Thầy Giêsu bôn ba rao giảng Tin Mừng, họ đã trọn niềm tin và niềm hy vọng vào Thầy. Tin rằng Thầy chính là Ðấng Thiên Sai, Ðấng đã được loan hứa từ bao thế kỷ qua, và nay đã đến lúc Thầy sẽ ra tay giải thoát dân Israel khỏi ách thống trị Rôma đô hộ, đem lại sự ấm no và thịnh vượng cho dân tộc. Đồng thời Thầy sẽ thiết lập một vương quốc cho riêng mình và sẽ lên ngôi trị vì dân tộc. Còn họ sẽ là những nhân vật có chức cao quyền trọng.

Khát vọng vinh quang trần thế này cho dẫu không đúng với thánh ý của Chúa Cha, song lại là động lực thúc đẩy các môn đệ dấn thân theo tiếng gọi của Thầy Giêsu. Bởi đó, họ đã sẵn sàng bỏ lại tất cả để theo Thầy: gia đình, nghề nghiệp và cuộc sống quen thuộc xưa nay của mình.

Tuy nhiên Thầy Giêsu đã bị giết treo trên Thập giá một cách nhục nhã như thể một kẻ tử tội. Thất bại hoàn toàn! Tương lai sự nghiệp, tất cả đều đặt dấu chấm hết, một dấu chấm hết to đùng. Trước đây theo Thầy, hoài bảo lớn lao của họ là, nếu không được làm “thủ tướng” thì ít ra cũng là “bộ trưởng bộ quốc phòng” hay “bộ trưởng bộ ngoại giao”…. Vậy mà bây giờ về làm… “tổ trưởng tổ dân phố” hay “công an khu vực” cũng không xong. Còn mặt mũi nào mà nhìn bà con lối xóm nữa vì lỡ lên mặt, lỡ to tiếng, lỡ nghêng ngang với họ rồi. Đau buồn hơn nữa là chính đức tin của họ đặt nơi Thiên Chúa cũng bị lung lay, lung lay đến tận gốc rễ trước cái chết tức tưởi của Thầy mình trong chiều Thứ Sáu Tuần Thánh.

Nhưng rồi chiều ngày thứ nhất trong tuần, giữa lúc đang ưu sầu tuyệt vọng, Đức Giêsu Phục Sinh đã hiện đến với họ như một người bạn đồng hành. Người không an ủi họ kiểu: “đừng tuyệt vọng tôi ơi, đừng tuyệt vọng”. Nhưng Người chăm chú lắng nghe họ trút bầu tâm sự, kể lể nỗi buồn đau. Người đốt lên ngọn lửa bừng cháy trong tim họ khi giải thích cho họ hiểu các mầu nhiệm. Lời Người soi sáng, sưởi ấm cõi lòng u tối và lạnh giá của họ. Và rồi khi được Ngài mạc khải qua việc bẻ bánh, họ đã nhận ra Người. Lòng họ bừng sáng, trí họ tràn ngập hân hoan, tâm hồn họ rộn lên niềm vui khôn tả. Họ đã phục hồi được niềm tin, đã tìm lại được “Chúa lòng của mình”, Đấng Hằng sống. Cuộc đời họ được biến đổi từ đây.

“Con đường dẫn đưa những người lữ khách từ Giêrusalem đến làng quê Emmaus sao xa xôi vạn lý, thế mà giờ đây lúc trở về Giêrusalem lại hoá nên gần gũi thân quen, bởi vì Tin mừng đang cháy bỏng trong tim và trên môi của họ. Họ gặp các Tông đồ và kể lại cuộc gặp gỡ diệu kỳ với Đấng Phục Sinh” (Hành trình Emmau – Đamas, VietCatholic News, 02/04/2008).

Chúa Giêsu vẫn luôn đồng hành với chúng ta trên mọi nẻo đường, người sẽ giúp chúng ta vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc đời. Người vẫn hiện diện với chúng ta trong mọi Thánh lễ được cử hành hằng ngày, hiện diện trong Lời của Người và trong Bí tích Thánh Thể. Người sẽ biến đổi tâm trí và cõi lòng chúng ta như đã biến đổi hai môn đệ xưa hầu giúp ta nhận ra Người. Phần chúng ta, chúng ta có để cho Chúa bước vào tâm hồn mình hay không? Và nhất là chúng ta có tha thiết mời Chúa ở lại với chúng ta vì “trời đã về chiều và ngày sắp tàn” hay không?

Lm. Giuse Nguyễn Thành Long