Từ dạo ấy...
Chúc Mừng Cha Văn Chi 40 Năm Linh Mục 1975 - 2015

Ai trong chúng ta cũng có một khoảnh khắc đáng nhớ trong quá khứ, một vài kỷ niệm rất khó quên như: bạn bè cùng lớp chung trường của thuở còn đi học, bạn đồng nghiệp chung một cơ sở khi bước vào đời, anh chị em cùng chung một mái ấm gia đình khi còn cạnh bên cha mẹ, tình yêu đầu đời của đôi lứa, tay trong tay với những lần hẹn hò… Nhưng những kỷ niệm của mỗi người đều khác nhau, và cái “dạo ấy” trong quá khứ của mỗi người cực kỳ đặc biệt, tạo nên bước đi, dáng dấp, diện mạo và là một con người rất riêng của cái “dạo này” trong hiện tại.

“Từ dạo ấy”, là một khoảng thời gian không xác định trong quá khứ, để diễn tả một sự việc nào đó đã xảy ra trong phạm vi thời gian có thể là vài hôm, cũng có thể là vài tháng vài năm, hàng chục năm… (Từ điển Tiếng Việt – Hoàng Phê). Trong Tiếng Việt Nam, nếu “dạo ấy” là một khoảng thời gian không xác định trong quá khứ, thì “dạo này” phải là một khoảng thời gian không xác định trong hiện tại của chúng ta. Vì vậy, để nhìn lại hoặc nhớ lại một kỷ niệm, một sự việc nào đó đã xảy ra “từ dạo ấy” thì người mình thường trình bày chúng dưới góc nhìn “dạo này” của hiện tại.

“Từ dạo ấy” cũng là tựa đề của một bài hát mà linh mục nhạc sĩ Văn Chi đã rút ra từ kinh nghiệm cuộc đời mình, từ cái “dạo ấy” của mình để nói về “từ dạo ấy” của Thiên Chúa. Ngược dòng lịch sử cứu độ, “từ dạo ấy” của Thiên Chúa chỉ có tình yêu, (Ngài đã yêu tôi tình yêu thương diệu vợi, từ khi chưa có đồi núi thênh thang lũng sâu sông dài… Ngay từ ngày ấy chưa có ngàn mây và trăng sao chưa tạo dựng, mặt trời chưa có, Ngài đã yêu tôi) Và rồi một ngày, cái “từ dạo ấy” của cha Văn Chi cũng đến (Ngài đã thương tôi gọi tôi đi theo Ngài…) và cũng “từ dạo ấy” cha đã từ bỏ tất cả để chọn một mình Thiên Chúa.

Như đã dẫn, tiếng Việt Nam, danh từ chỉ thời gian “dạo ấy” là khoảng thời gian không xác định trong quá khứ, và “dạo này” là khoảng thời gian không xác định trong hiện tại. Nhưng ngày mà cha Văn Chi quyết định bước lên bàn thánh phải là một ngày được xác định rõ ràng: 15 tháng 6 năm 1975. Người “bạn đời” mà cha yêu mến là một con người cụ thể có tên gọi Giêsu và con đường mà cha phải theo trong suốt cuộc đời được mang tên Thập Giá, – không còn là “một ngày nào đó” hay “từ dạo ấy” mơ hồ, không xác định nữa. Đó cũng là một thái độ dứt khoát mà Thiên Chúa muốn.

Thật vậy, tiếng đáp trả bằng lời thưa xin vâng “từ ngày đó” đã hình thành nên một linh mục nhạc sĩ Paul Văn Chi rất đặc biệt, rất khác và rất riêng của ngày hôm nay. Một linh mục nhạc sĩ Văn Chi mang dáng dấp của Chúa Giêsu, một Giêsu sống động trong từng lời ca tiếng hát của các bạn trẻ những ca đoàn, một Giêsu được ca hát nghêu ngao khắp nơi, trong nhà thờ, ngoài đường phố… Thái độ đáp trả ơn gọi của Thiên Chúa và chọn Thiên Chúa là đối tượng, là lẽ sống… của cha Paul Văn Chi “từ ngày đó” đã hình thành nên hồng ân linh mục của 40 năm sau.

Cũng có thể, 40 năm linh mục của cha, “dạo này”, là thời gian đủ để thấm mệt, đủ mỏi mòn vẻ phong độ, cái trẻ trung, sức hấp dẫn và sự quyến rũ của một Văn Chi ngày nào… Thiết nghĩ, 40 năm cũng là thời gian đủ bình an để tạ ơn Thiên Chúa, đủ chín mùi để nhìn nhận Chúa là cội nguồn của mọi “quyến rũ” (Từ độ thanh xuân Ngài đã quyến rũ con, đưa con vào cuộc tình, lòng kề lòng, Chúa và con…)

40 năm nhìn lại, cha Văn Chi đã bước những bước đủ dài trên con đường phục vụ, đã vất vả, cơ cực trong lao tù, đắng cay, tủi nhục và ê chề lê gót trên “con đường Chúa đã đi qua”, đã thật sự trưởng thành trên nẻo đường của đức tin, đã thật sự tự do khi phải bắt đầu lại, đã đủ hạnh phúc để hát những lời tri ân “Xin tri ân Ngài luôn mãi vang ca khúc ta ơn trọn cuộc sống gian trần, Xin tri ân Ngài luôn mãi vì tình yêu đầy vơi trọn đời xin hiến dâng”. Với dòng nhạc cao vút, giai điệu mượt mà, ca từ đơn giản và trong sáng, dễ hiểu; cho thấy dù cuộc sống có thăng trầm, không thiếu những khó khăn, dù tuổi đời có lắm phong trần, có nhiều lấm lem vì bụi đường trần gian… thì tình yêu của Thiên Chúa vẫn “phủ sóng” trên cuộc đời chúng ta. Vì thế đó, nhạc sĩ linh mục vẫn ngẩng cao đầu mỗi khi mặt trời ló dạng, bình minh hát khúc tri ân bằng chính con người và bằng cả cuộc sống của mình, và cúi đầu mỗi khi đêm về, trong bóng đen thanh vắng, lắng đọng tâm hồn thân thưa cùng Chúa: quãng đời đã đi qua con chưa làm được gì cho Chúa và chắc chắn quãng đời còn lại con cũng chẳng làm được gì cho tha nhân. Nhưng con tin rằng Chúa yêu con hơn bao giờ hết tuy con không làm được gì. Vì con ý thức rằng Chúa chọn con không phải vì con tài ba lỗi lạc hay thánh thiện hơn người, nhưng chọn con vì con là con. Trước đây con là con, hôm nay đây con cũng là con và mãi sau này con vẫn là con như vốn có.

Chính lúc con không làm được gì thì cũng chính là lúc tình yêu và quyền năng Chúa được thể hiện cách quyết liệt nhất và mạnh mẽ nhất.

“Từ dạo ấy” và hôm nay đã 40 năm, nhưng hôm nay:
1. Có thể vì trọng trách và “một giao ước” ấy làm cho tinh thần con và thể xác con mòn mỏi, khi tuổi thanh xuân con không còn nữa.
2. Có thể vì trọng trách và “một giao ước” ấy mà con phải chết đi mỗi ngày cho ý riêng con.
3. Có thể vì trọng trách và “một giao ước” ấy mà con phải nhiệt huyết hơn khi mọi người và đồng bào của con đang mất dần đi tình yêu và niềm tin vào đấng quyền năng…
4. Và con có thể chết bất cứ lúc nào, khi con chưa chu toàn trọng trách và giao ước ấy.

Nhưng con phải luôn kiên vững chân thành và mãi ta ơn Chúa hơn bất cứ lúc nào, vì con biết rằng: trước đây và ngay hôm nay đây con không làm được gì, thì tương lai, chắc hẳn Chúa không đòi hỏi con phải làm được việc này hay phải thành công việc khác. Có chăng là do ân sủng của Chúa và Chúa Thánh Thần thúc đẩy con, chính Chúa Thánh Thần khơi nguồn sáng tạo và chỉ cho con biết được những việc đẹp ý Chúa.

Phần con, con tin rằng, trong trái tim của Chúa con có một vị trí đặc biệt và trong chương trình cứu độ của Chúa con có một chỗ đứng. Chỗ đứng và vị trí ấy là con sống trọn vẹn trong Chúa, bên Chúa “từ dạo ấy” và mãi suốt đời con, con xin phó thác !.

Với tư cách là người phụ trách ca đoàn, phục vụ hát thánh ca trong Thánh lễ, ít nhiều đã chịu ảnh hưởng dòng nhạc Thánh ca của linh mục nhạc sĩ Văn Chi. Viết lên những lời này, tôi thật sự biết ơn cha và chúc mừng 40 năm ngày cha nhận lãnh thiên chức linh mục.

Mỗi người trong chúng ta, ai cũng có những khoảnh khắc của “từ dạo ấy” trong cuộc đời. Nó đẹp hay xấu, thành công hay thất bại, đúng hay sai…, trong “dạo này” của hiện tại đều do cách mà chúng ta đáp trả tiếng gọi của Thiên Chúa, mỗi người Chúa gọi và chọn bậc sống khác nhau, riêng biệt… nếu không quen nghe tiếng Thiên Chúa, chắc chắn sẽ nghe không rõ, đáp trả sẽ sai, và thất bại là điều không tránh khỏi.

Xin Chúa ban cho cha chính Chúa, vì không ai khác ngoài Chúa có thể đồng hành, chia xẻ những vui buồn, những khi cô đơn, những lúc khó khăn, những khi đau yếu, bệnh tật… trong cuộc sống của cha. Và đến cuối con đường, Chúa cũng sẽ là người duy nhất kết nối khoảnh khắc “từ dạo ấy” của cuộc đời cha với khoảnh khắc “từ dạo ấy” của Thiên Chúa thành một mối dây tình yêu vĩnh cửu.

Washington D.C. Ngày 01 Tháng 06, Năm 2015