“Chính Ta là Bánh Trường Sinh.
Ai đến với Ta không hề phải đói.
Ai tin vào Ta chẳng khát bao giờ.”
( Ga.6 : 35 )
Nghèo thì lận đận lo tìm miếng ăn.
Kẻ giàu lại cứ phân vân,
Ăn gì cho khỏe chẳng cần thuốc thang ?
Quên rằng tuổi thọ thế gian,
Trăm năm rồi cũng vội vàng ra đi.
-Truyện trong Cựu Ước còn ghi,
Chúa thương Do Thái xưa kia lưu đầy,
Chăm lo nuôi dưỡng đêm ngày,
Ban xuống thực phẩm Man-na từ trời.
Tân Ước truyền lại bao lời,
Khi Chúa rao giảng khắp nơi đổ về,
Từ thành thị đến thôn quê,
Say mê Lời Chúa mà quên thân mình.
Nhưng Ngài nhìn họ thương tình,
Hóa năm chiếc bánh năm nghìn người ăn,
Đó là lương thực nuôi thân,
Xác phàm rồi cũng đến ngày tiêu tan,
Thế mà Chúa vẫn ủi an,
Ban cho cuộc sống trần gian tạm thời.
-Huống chi sự sống đời đời,
Ban Bánh Trường Sinh từ trời cho ta,
Hiến chương từ ái ban ra,
Những Lời linh diệu thật là yêu thương,
Muốn được hưởng phúc Thiên đường,
Ăn Bánh Hằng Sống Con Người Hiến Dâng :
“Thịt Ta là thật của ăn,
Máu Ta là thật của uống.
Ai ăn Thịt và uống Máu Ta, sẽ được sống đời đời”
-Con xin cảm tạ Chúa Trời,
Đã sinh hạ xuống làm Người trần gian,
Dù cho biển cạn núi tan,
Thánh Thể lưu mãi muôn vàn yêu thương,
Tình Chúa bao la khôn lường,
Vững tin theo Chúa trên đường Tình yêu.
ĐINH VĂN TIẾN HÙNG
(*) Mượn ý Mạnh Tử : ‘ Quân dĩ dân vi bản, Dân dĩ thực vi tiên ‘
( Nước lấy dân làm gốc, Dân lấy ăn làm đầu )