Đất nước mình có gì ngộ hả em?
Nghèo hèn mãi hỏi làm sao mà lớn?
Khi suốt kiếp lo toan từng bữa đến
Hỏi làm sao phát triển thần hồn?

Đất nước mình có gì ngộ đâu em?
Bú mớm bỏ lâu (nhưng nhậu nhiều!) còi cọc cỗi già
Dân an phận phó mặc đảng cầm quyền dối trá
Chúng sống ký sinh và nhận giặc làm cha!

Đất nước mình có gì lạ đâu em
Hoành tráng huênh hoang vẫn kiểu cộng sản mà
Chủ-nghĩa cộng sản xưa nay xem phận người cỏ lá
Bịp bợm từ thời bác Hồ (cũng từ... chả mà ra!)

Đất nước mình có gì lạ hở em
(bởi) em hỏi chuyện này, phải trả lời thêm
Đảng đẻ công trình hoành tráng để thè lưỡi liếm
Lớn ăn lớn, nhỏ ăn nhỏ…thằng nào cũng dơ mồm

Đất nước mình buồn dai dẳng mấy chục năm
Đảng… giải phóng rừng vàng, biển bạc lưu manh
Chiếm đất, nhà… đền bù vài trăm chúng bán ra tiền tỉ
Dân mất ruộng vườn chính trên quê hương mình già trẻ lênh đênh!

Ờ, đất nước mình sẽ còn buồn dai dẳng đấy em
Rừng trọc, bờ biển độc, đại dương xa “lưỡi bò” lè liếm
Cá gần thì độc chết, khơi xa thì hải tặc Tàu hung hiểm
Đảng bịt miệng dân, mồm đảng lo ăn - ngậm câm im!

Ừ, đất nước mình còn dài đau xót đấy em
Con cháu chúng mình khó mà sống bình yên
Lớp gánh nợ ông cha, phần tủi nhục nước nhà hèn kém
Nghĩ càng thêm nghèn nghẹn đất nước mấy ngàn năm!

Một cánh én chẳng làm nổi mùa Xuân
Dân mình như hạt cát giữa những hạt cát nằm quanh
Sống rã rời, cam phận, nín thinh trước bao bất chính
Mặc đảng mấy chục năm cai trị thủ đoạn lưu manh

Đất nước mình chẳng gì ngộ đâu em
Chỉ ngộ là đã ngộ nhưng ai cũng làm thinh
Người ta chừng sống quen dưới chế độ bất chính
Hỏi lớn làm sao khi ai cũng chỉ biết riêng mình?!

Đất nước về đâu tùy thuộc mỗi chúng ta
Hỏi là trả lời - ngay trước mắt chẳng đâu xa
Ngày còn chấp nhận sống chung với dối trá
Giờ sao dạy cháu con… rồi sau nhìn mặt Ông Bà?!

Nhưng em hãy tin rồi sẽ tới một ngày
Nhân tâm chưa tận, đừng mãi đổ thừa trời
Ngày quê ngoại rủ nhau về chung xây Quê Nội
Ngày nhân dân vùng thẳng đứng LÀM NGƯỜI!