Chúa Nhật XXIX Thường Niên C

CẦU NGUYỆN: LỜI CHÂN THÀNH LÊN CHA

Xh 17,8-13; 2Tm 3,14 - 4,2; Lc 18,1-8

Thánh Gioan Maria Vianney, Cha sở họ Ars, bổn mạng các Linh mục, Ngài nêu gương cho các linh mục về đời sống cầu nguyện và tông đồ. Ngài đã thổi hơi vào nếp sống của xứ Art – một xứ đạo khó khăn trở nên xứ đạo thánh thiện, thấm nhuần tinh thần yêu thương và tinh thần cầu nguyện. Art trở nên bông hoa thơm ngát tỏa hương thơm khắp thế giới qua đời sống Cha Sở Gioan và của cả xứ đạo. Nhắc đến cuộc đời của Cha Gioan, người ta không thể quên câu chuyện nông dân xứ Ars cầu nguyện:

Mỗi ngày trước khi ra đồng, anh đều ghé vào nhà thờ cầu nguyện giây lát rồi mới ra đồng. Khi trở về, anh cũng ghé vào nhà thờ để cầu nguyện như vậy. Trong xứ ai ai cũng nể và kính phục về sự chuyên cần lao động và cầu nguyện của anh. Nhưng người ta không biết anh nói gì trong lời cầu nguyện của mình.

Một hôm có người hỏi:

- Ngày ngày ông ghé vào nhà thờ mấy lần để làm gì thế?

Anh nông dân trả lời:

- Tôi nói chuyện với Chúa và Chúa bàn chuyện với tôi.

Cầu nguyện là một cuộc đối thoại với Thiên Chúa, Ðấng yêu thương chúng ta hơn bất cứ ai có thể yêu ta, ngay cả chính bản thân mình cũng không yêu ta bằng Ngài. Cầu nguyện là đặt tâm hồn mình vào trong Chúa, là cha đẻ tâm hồn khiếm khuyết bất toàn được Thiên Chúa chữa lành cho chúng ta càng nên giống Ngài. Cầu nguyện là chúng ta trông cậy vào sức mạnh của Thiên Chúa chứ không dựa sức mạnh riêng của mình.

Trong cuộc chiến đấu với người Amalếch, trong lời cầu nguyện của Môsê. Bao lâu Môsê đưa hai tay lên cầu nguyện thì dân Israel chiến thắng, nhưng khi ông buông tay xuống thì người Amalếch lại phản hồi và chiến thắng. Aaron, người anh em của Môsê và Hur bạn của ông đã giúp ông giữ cánh tay trong tư thế cầu nguyện. Dân Israel trong tư thế luôn cầu nguyện của Môsê, đã chiến thắng cuộc chiến (x. Xh 17, 8-13).

Trong Tin Mừng Lc 18,1-8 Đức Giêsu dạy chúng ta cầu nguyện luôn và không nản chí, Ngài nói với các môn đệ và cùng nói với con người của mọi thời đại: Hãy cầu nguyện không ngừng và không nên nản chí (x. Lc 18,1). Lời dạy luôn cầu nguyện và bền chí được minh họa bằng dụ ngôn quan tòa bất chính nghe lời cầu xin của bà góa: quan án không sợ trời và chẳng nể bất cứ ai, nhưng phải nhượng bộ trước lời kêu nài của một bà góa vì bị làm phiền. Đức Giêsu kết luận: Dĩ nhiên hơn người quan tòa, Thiên Chúa - Đấng Công Chính luôn sẵn sàng nghe lời cầu khẩn của những kẻ Ngài yêu thương.

Tâm tình và thái độ của bà góa trong dụ ngôn gợi cho chúng ta các yếu tố cần có trong tinh thần cầu nguyện:

• Thái độ khiêm nhường: bà biết mình bé nhỏ nghèo hèn, luôn bị người ta ức hiếp và không thể tự bảo vệ. Cần đến một sức mạnh công lý …

• Thái độ phó thác: Bà goá không có nơi nương tựa, bà chỉ còn trông cậy và đặt hết niềm tin vào vị quan tòa sẽ cứu giúp bà.

• Thái độ kiên trì: bà kiên trì theo đuổi cho đến cùng. Dù ban đầu thất bại nhưng bà không nản lòng. Dù bị hất hủi bà cũng không bỏ cuộc. Bà đã đi đến cùng và bà đã thành công.

• Thái độ khao khát: Bà khao khát được sống trong công lý sự thật và tình thương. Sự khao khát đã thúc đẩy bà không chờ đợi ai đó ban ơn. Nhưng làm hết cách, hết sức mình. Lòng khao khát của bà được biểu lộ trong hành động quyết tâm đi đến cùng.

Tâm tình và thái độ của bà góa không chỉ có trong dụ ngôn, nhưng đã được hiện thực bằng thái độ cầu nguyện của người đàn bà xứ Canaan: Bà mang tâm tình tín thác, đến xin Chúa Giêsu xin chữa cho đứa con gái đang bị quỉ ám. Bà khiêm tốn khấn nài, và kiên nhẫn dù rằng lần thứ nhất: Chúa yên lặng. Sự khao khát cho con yêu dấu bị qủy ám được chữa lành, đã khiến bà làm tất cả để Chúa nhận lời. Chúa Giêsu đã khen ngợi lòng tin kiên nhẫn trong lời cầu của bà và đã cứu chữa đứa con gái (x. Mt 15,21 - 28; Mc 7,24-30).

Trong các thư mục vụ của Tông đồ Phaolô, thánh nhân đã lập lại giáo huấn của Thầy Giêsu về cầu nguyện và kêu mời chúng ta “Phải cầu nguyện không được nản chí... vững vàng trong cầu nguyện... với lòng can đảm, kiên trì...” (x. 2Tx 1,11; Cl 1,3; Pl 4; Rm 1,10; 2Tx 3,13; 2Cr 4,1-16; Gl 6, 9; Ep 3,13).

Sau này, sống theo lời dạy của Thầy Giêsu và Tông Đồ Phaolô, người phụ nữ mang tên Mônica cũng đã từng kiên nhẫn cầu nguyện trong nước mắt và khổ đau suốt nhiều năm cho con trai Augustinô đi xa lạc, Mônica sống lại tâm tình của Thánh Vịnh:

“Tôi lớn tiếng kêu gào lên CHÚA,

tôi lớn tiếng cầu khẩn CHÚA thương”

(Tv 142,2)

Lời cầu nguyện của Mẹ hiền trong kiên nhẫn phó thác, quả thật như Thánh Vịnh nói “húa là Đấng nghe lời cầu khẩn” (Tv 65,3). Augustinô đã làm lại cuộc đời và trở nên một mục tử tuyệt vời và là triết gia lỗi lạc của nhân loại.

Trong tinh thần cầu nguyện không ngừng – Mc Carthy suy niệm: Cầu nguyện làm cho hy vọng và những ý định của chúng ta trở nên trong sáng… giúp chúng ta khám phá những khát vọng chân thật của chúng ta, những ray rứt mà chúng ta không biết, những ước mơ mà chúng ta quên lãng… Cầu nguyện không thay thế cho hành động. Đúng hơn, cầu nguyện giống như một luồng ánh sáng từ chiếc đèn ở phía trước chúng ta chiếu vào đêm tối, giúp chúng ta tiến lên phía trước, khuyến khích chúng ta hành động. Cầu nguyện không trốn tránh cuộc đời nhưng là một hành trình đi vào trung tâm của đời sống. Chúng ta học đứng vững trên đôi chân mình trước Thiên Chúa và thế giới, và chấp nhận mọi trách nhiệm về đời sống chúng ta.

Cầu nguyện không chỉ để xin điều này điều kia với Thiên Chúa, nhưng là để tâm tình ý nguyện của chúng ta được Thiên Chúa thanh tẩy và cùng làm việc đó là Thánh Ý được thể hiện.

Người xưa có câu: “Hữu cầu tất hữu ứng” có cầu nguyện tất sẽ được như ý. Lời dạy cha ông đúng với lời Chúa Giêsu đã giao huấn: “Hãy xin thì sẽ được, hãy tìm thì sẽ thấy và hãy gõ cửa thì sẽ mở cho” (Mt 7,7).

Chúng ta luôn kiên tâm cầu nguyện như tâm tình của Phaolô khuyên:

“Anh em đừng lo lắng gì cả. Nhưng trong mọi hoàn cảnh, anh em cứ đem lời cầu khẩn, van xin và tạ ơn, mà giãi bày trước mặt Thiên Chúa những điều anh em thỉnh nguyện” (Pl 4,6)

Vâng, vì như Thánh Vịnh nói :

“Chúa gần gũi tất cả những ai cầu khẩn Chúa”

(Tv 145,18).

Lm. Vinh Sơn scj, Sài Gòn 15/10/2016.