(Thầy là đường – Ga 14,5)
Vì Ngài là đường,
Nên cô Maria đã khước từ nguyện ước riêng,
Để một đời hụt hơi với con đường “xin vâng” thánh ý.
Chàng thợ mộc Giuse lại cũng y như thế,
lầm lũi cả một đời im lặng quên mình.
Vì Ngài là đường,
Nên các nhà đạo sĩ trèo non lặn suối hy sinh,
Bất kể gian nan, dặm dài, quyết noi theo sao lạ.
Rồi ba mươi năm sau,
Có vị tiên tri lừng danh Tẩy Giả,
Xung phong dọn đường cho Ngài ngự giá thân chinh.
Cũng bởi chọn đường nầy mà chấp nhận hy sinh,
Thân tội tù và kết cục : chiếc đầu trên đĩa !
Vì Ngài là đường,
Nên đám vạn chài Ga-li-lê lưới thuyền gác lại,
Chấp nhận một cuộc đời “xất bất xang bang”.
Lê-vi bỏ nghề “hái ra tiền” rủng rỉnh giàu sang,
Chọn sống lang thang không cửa nhà, không “viên đá gối” !
Vì Ngài là đường,
Nên biết bao những kẻ mù câm tăm tối,
Dắt díu nhau gặp cho được, tìm cho ra.
Những anh chị em cùi hủi bệnh tật xót xa,
Đường Giêsu đã đóng lại cả một đời tăm tối.
Vì Ngài là đường,
Mà người thiếu phụ bán hoa tội lỗi,
Quyết trở về để nhỏ những giọt nước mắt ăn năn.
Chàng thu thuế Gia-kê giàu sụ lăng xăng,
Một lần gặp để bắt đầu đi theo con đường mới.
Vì Ngài là đường,
Mà ánh mắt của tên tử tù giữa cơn hấp hối,
Đã thấy rực lên niềm hy vọng Nước Chúa cận kề.
Đã gọi tên “Maria” về giữa cơn mê,
Và gieo nắng phục sinh trên hoang tàn mộ trống !
Vì Ngài là đường,
Nên lối Em-mau từ đây thôi hoang vắng,
Tấm lưới trống thâu đêm giờ cá đã ắp đầy.
Và trên muôn vạn nẻo đường thế giới hôm nay,
Ngài chính là Mục tử,
Đang dẫn chiên lên đường về đồng xanh suối ngọt !
Sơn Ca Linh (Phục Sinh 2017)