Chúa Nhật V Phục Sinh A

CON ĐƯỜNG…

Cv 6,1-7; 1Pr 2,4-9; Ga 14,1-12

Một bà đạo đức luôn có gắng sống đạo tốt, bà áy náy vì một vài tật xấu bà đã cố gắng hết sức mà vẫn không chừa được....

Bà đến than thở với cha linh hướng. Ngài nói : "Con có để ý thấy không, vào mùa đông, lá sồi rụng nhiều, nhưng vẫn còn vài chiếc. Gió đông thổi mạnh cũng không làm chúng rụng xuống. Nhưng khi mùa xuân đến, chúng tự động rụng nhường chỗ cho lá non mẩy lộc. Vậy cái gì làm cho chúng rơi rụng ? Thưa đó là sự sống mới lưu chuyển trong thân cây. Với chúng ta cũng vậy, khi sự sống mới của Đức Kitô nảy nở trong đời sống, ta sẽ mau thăng tiến trên đường đạo đức."

Trên con đường cuộc đời, Đức Kitô khẳng định: "Thầy là đường, là sự thật và là sự sống”. Ngài là con đường duy nhất dẫn tới sự sống, sự sống vĩnh cửu của Thiên Chúa chính Ngài chia sẻ cho chúng ta,. Ngài là đường đưa nhân lọai đến với Chúa Cha, qua Ngài họ mới có thể vào được Nước Trời

• “Con đường” là một trong những tượng trưng của Thánh Kinh Đức Giêsu là đường, chính Ngài là Lời mà Thánh Kinh quy tụ. Theo Cựu Ước, nghe lời Thiên Chúa là tin tưởng vào Người, dân Israel ra đi và trải qua một con đường dài đầy cực nhọc, thử thách để tới Đất Hứa. Do đó “đường” là tượng trưng cho cuộc Xuất Hành (x. Đnl 1,3-33; 2,1-2; 8,2-10 Tv 77,20. 136) : từ nô lệ đến tụ do. Khi đã vào Đất hứa, dân Israel còn phải ăn ở theo đường Thiên Chúa mới được lãnh phần thưởng muôn đời (x. Đnl 32,4; Tv 25,10; 128,1; 147,19-20; Br 3,13-14.37; 4,1). Mà Thiên Chúa đã mặc khải những đường hướng ấy trong Luật Môsê. Do đó, “đường” còn là tượng trưng cho Luật Môsê. Trong Tân Ước, Thiên Chúa mặc khải những đường hướng của Người qua trung gian Đức Giêsu. Vị trung gian thế giá nhất và là Đấng trung gian sau hết. Do đó, “đường” vẫn còn là tượng trưng. Nhưng đối tượng của tượng trưng đã thay đổi, không còn phải là đường trong sa mạc, cũng không phải là luật Môsê, mà là chính Đức Giêsu (x. Mc 8,34 Mt 16,24 Lc 9,23 Dt 10,20).

Chúa Giêsu là đường và đường sẽ dẫn tới đích. Ngài là đường dẫn đưa “vượt qua” từ sự đau khổ đến vinh quang, từ sự chết đến sự sống, từ đời sống trần gian mau qua đến đời sống trường sinh, như chính Ngài đi từ đau khổ, xuyên sự chết đến vinh quang phục sinh. Ngài là đường dẫn tới đích, con đường duy nhất dẫn tới Chúa Cha : « không ai đến được với Cha mà không qua thầy ». Tất cả được tiên báo trước bằng hình ảnh đường nối liền giữa Trời và Đất như giấc mơ tổ phụ Giacop, ông thấy chiếc thang từ đất chạm tới trời, trên đó có các sứ thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống (x. St 28,12). Và chính Chúa Giêsu cũng khẳng định: “Các anh sẽ thấy trời rộng mở, và các thiên thần của Thiên Chúa lên lên xuống xuống trên Con Người” (Ga 1,51). Đường nối giữa trời và đất là đường sự sống đưa con người về Cha, về quê trời.

• Chúa Giêsu là sự thật, sự thật về một Thiên Chúa là Tình yêu (x. 1Ga 4, 8), hay chạnh thương và giầu lòng thương xót : toàn bộ Kinh Thánh đã diễn đạt lại sự thật Thiên Chúa đã hết lòng yêu thương, chung thủy với dân người. Cho nên , Kinh Thánh đã diễn giải Sự thật về một Thiên Chúa cứu độ và giải thoát con người: “các ông sẽ biết sự thật, và sự thật sẽ giải phóng các ông." (Ga 8, 32). Chân lý sự thật mà Thánh Kinh diễn đạt, xưa kia, được truyền đạt cho loài người qua trung gian ông Môsê và các ngôn sứ; nhưng ngày nay, chân lý ấy được mặc khải qua trung gian Đức Giêsu (Ga 1,17). Tất cả mặc khải Cựu Ước chỉ là chuẩn bị và dọn đường cho mặc khải trọn vẹn và đích thực nằm trong bản thân Đức Giêsu, Người là Chúa Con nhập thể và, vì thế, Người là Lời tuyệt hảo của Chúa Cha (x. Ga 1,1.14), là chân lý được Chúa Cha phát biểu bằng cuộc sống và lời nói của Đức Giêsu (x. Ga 17,8.14 1,18)” (Lm Tanila Hoàng đắc Ánh, sđd, trang 211). Ngài là sự thật về Chúa Cha: nhìn vào Ngài là biết Chúa Cha.

• Đức Giêsu là sự sống như Ngài khẳng định : “Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được sống” (Ga 11,25). Sự sống vĩnh hằng, sự sống trường sinh. Sự sống ngay chính trong cung lòng Chúa Cha (x. Ga 6, 59) ban cho mọi loài được sống. Chính khởi đầu Tin Mừng thứ tư nhấn mạnh: “ở nơi Người là sự sống, và sự sống là ánh sáng cho nhân loại” (Ga 1,4). Sự sống này được ban cho chúng ta như Chúa Giêsu hứa cho người tin: “Ai tin vào người Con thì được sự sống đời đời” (Ga 3,36). Ngài cũng là sự sống: “Muốn sống vĩnh cửu, loài người phải nghe và làm theo lời Thiên Chúa phán. Thiên Chúa phán qua trung gian Đức Giêsu (x. Ga 12,50). Đức Giêsu là sự sống vì Ngài không phải chỉ nói lời của Thiên Chúa như Môsê hay các ngôn sứ đại diện. Nhưng Người chính là Lời tuyệt đẳng của Thiên Chúa, Ngài là Ngôi Lời - Đấng là Lời của Thiên Chúa. Cho nên trong tư cách mục tử Ngài khẳng định với những người tin đứng vào hàng ngũ của đoàn chiên dưới sự dẫn dắt của chủ chiên: “Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi”(Ga 10,28)

Xa xưa, các tông đồ hoang mang lo lắng phải xa cách Thầy - người mà họ đăt niềm tin, họ lo lắng bởi sự thất vọng sâu xa, khi nhìn cuộc khổ nạn của Chúa như là một sự bế tắc, thất bại, không còn tương lai. Nỗi ưu tư của các tông đồ xưa, cũng chính là nỗi ưu tư của chúng ta hôm nay trước những khó khăn của cuộc sống, một tương lai bấp bênh, trách nhiệm công sở, xã hội đang đè nặng trên đôi vai….

Hay trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta còn quá lo lắng, mải mê kiếm tiền, xây dựng danh vọng, chạy quyền, mua chức. Chỉ lo làm giàu, cạnh tranh với đời. Chúng ta lo chạy đua với thời đại, mải mê dệt cuộc đời mình bằng danh vọng địa vị, tiền bạc. Chúng ta lạc xa đường chân lý, quên đích điểm của đời mình. Như người lữ hành trên lộ trình, như một thủy thủ trong hành trình ra khơi, như một phi công với chiếc máy bay trên bầu trời mênh mông… Họ sẽ đi đến đâu nếu đọc sai bản đồ, nếu đi lệch đường…

Chúng ta luôn cần định hướng và chọn đường…trên đường lữ hành cuộc sống. Như tâm tình của Cha Jm.Thích qua bài hát sinh họat Nguồn sống :

Anh em chúng ta chung một đường lên.

Chung một đường lên đến nơi nguồn thật.

Nguồn thật là đây sức sống vô biên.

Sống vô biên là sống cùng Tạo vật.

Tạo Vật là chính Thiên Chúa – Đấng tạo ra vạn vật, qua Ngài hài hòa với vạn vật và anh chị em.

Như Lời Chúa luôn vang vọng :

“Giờ đây, hỡi các con, hãy nghe ta.

Phúc thay người bước theo đường lối ta chỉ bảo”.

(Cn 8,32)

Lm. Vinh Sơn scj