Mỗi sáng chiều và những tối đêm đen.
Cây bút vàng mòn mỏi chữ bon chen,
Những số, những tên, những đồng, những cắt…!
Thời gian trôi cây bút càng héo hắt,
Mãi chữ tiền, trang trước tiếp trang sau.
Tiền ai mạt hạng, tiền kẻ sang giàu,
Thấm mồ hôi lẫn mùi tanh của máu !
Nhẵn mặt quen tay nên bút càng viết tháu,
Miễn lũy thừa con số cứ tăng lên.
Ai được, ai thua, ai mất ai quên,
Có hóa ra không, chữ đen thành trắng… !
Nhưng sáng hôm nay đường sao vắng lặng ?
Bàn trống trơn và viết cũng ngồi không.
À thì ra, dân phố thị Caphanaum,
Rũ nhau nghe Thầy Giêsu thuyết pháp !
Rồi bổng chốc bên vĩa hè nhớp nháp,
Cây viết run run cây viết sững sờ.
Chuyện vừa xảy ra như một giấc mơ,
“Đấng Mê-sia” lại dừng chân nơi trạm thuế !
Đời cây viết “sang ngang” từ dạo đó.
Bỏ nghề xưa, trang sách cũ oan khiên.
Dòng chữ hôm nao khiến hái ra tiền,
Đành bỏ lại để viết trang “Sách mới”.
Dòng chữ ấy bây giờ trông mới rợi.
Mực thoáng mùi hương thơm nghĩa Tin Mừng,
Mùi yêu thương, mùi sám hối rưng rưng,
Mùi hy vọng, mùi niềm vui cứu độ.
Cây bút viết của Vị Tông Đồ Thánh Sử,
Hai mươi thế kỷ vẫn đẹp làm sao !
Trang sách Phúc Âm, dòng chữ ngọt ngào,
Cảm ơn ngươi, “cây bút của chàng trai thuế vụ” !
Sơn Ca Linh
(Lễ Thánh Matthêô 21/9/2017)