Một thời bỏ đi hoang

chương một: Sách Giảng Viên chương 3 câu 1 viết,

“Mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời”.

Một thời để sống trong bóng tối,

và một thời để sống với ánh sáng.

Một thời để sám hối,

Và một thời để hân hoan.

Một thời để bỏ đi hoang,

và một thời để quay về.

Một thời để khóc trong tủi nhục,

và một thời để khóc trong hoan ca.

Một thời để chết đi,

và một thời để sống lại.

Một thời để xám đen hy vọng,

hy vọng nhạt nhòe,

hy vọng khô cạn,

và một thời để ửng hồng hy vọng,

hy vọng sung mãn,

hy vọng tràn đầy.




chương hai: Câu chuyện bắt đầu xảy ra vào một buổi sáng.

Ngồi dựa vào vách nhà rêu xanh của túp lều lụp xụp nằm khiêm tốn trong khuôn viên của tòa dinh thự khang trang rộng rãi, người thanh niên vẻ cô độc lơ đãng cúi nhìn gốc đào. Bây giờ đang ngập tràn màu xanh lơ của buổi sáng mùa xuân. Bây giờ đang tràn đầy nụ hoa dại vàng tươi nhỏ li ti mọc vương vãi trên thảm cỏ xanh non. Trong mượt mà thả nhẹ buông rơi của buổi sớm mai, chàng thanh niên lơ đãng cúi nhìn xác chết óng ánh màu sương sớm của chú chim non nằm dưới gốc đào. Trong rực rỡ huy hoàng của một buổi sớm mai, tiếng kêu eng éc của bầy heo đói trong chuồng trộn lẫn tiếng hét giật giọng của người đàn bà nổi lên như hai nốt nhạc lạc điệu,

- Thằng kia!



Người thanh niên hốt hoảng; chàng giật mình.

- Làm chi mà ngồi chết trân ra đó vậy?

Người tuổi trẻ ngơ ngác; chàng nhìn quanh. Người đàn bà mờ ảo thấp thoáng xa xa. Chạy lại nồi cám heo, chàng dùng gáo dừa múc lên những miếng cám vữa nát đổ vào cái sô bằng thiếc. Hai tay chống lên eo, liếc nhìn những con heo thở hồng hộc nhảy chồm lên những khúc gỗ chắn ngang cửa chuồng, người đàn bà chậm rãi bỏ đi trong giận dữ và trong hằn học,

- Biết như vầy thì…thì…thà là tao nuôi con chó! Chó nó còn biết giữ nhà.



Người tuổi trẻ ngẩn ngơ nhìn bầy heo đang gục đầu vào máng tranh giành từng miếng cám vữa. Chàng nhớ lại tối hôm qua bà chủ nhà chỉ quẳng cho hai chén cơm thiu hẩm trộn lẫn với khoai lang sùng. Trong mượt mà thả nhẹ buông rơi của buổi sớm mai, chàng mơ màng thấy mình đang ngồi gõ mõ trong chánh điện của ngôi chùa rêu xanh phủ kín. Trong rực rỡ huy hoàng của buổi sáng mùa Xuân, chàng thanh niên nhớ lại căn nhà của những ngày xa xưa. Nước mắt người tuổi trẻ dâng cao ngập tràn hai gò má cháy đen.



Bây giờ đang là một thời để khóc trong tủi nhục. Bây giờ đang là một thời để bỏ đi hoang.