Mô-sê đúc một con rắn đồng, treo nó lên làm dấu, và kẻ nào bị rắn cắn mà nhìn lên rắn đồng, thì được chữa lành. (Ds 21,4-9)

Thì ra,

Đã có bao nhiêu cuộc xuất hành trong lịch sử,

Là có mệt nhoài, tội lỗi, thương đau.

Có tai ương, hoạn nạn, chết chóc…đủ màu,

Có phản bội, bất trung,

Cả sám hối ăn năn và khoan dung tha thứ…!

Bao nhiêu đó,

gom lại chuyện “Con rắn đồng” trong sách Kinh Dân Số,

Để dân xưa và để mãi ngàn sau.

Để cuộc đời muôn nơi muôn thuở nhuốm thương đau,

Được một lần “nhìn lên” là một lần giải thoát !

Thì ra, “Con rắn đồng”,

Ảnh hình của “quỷ ma địa đàng”, đắng cay chết chóc,

Của phận người “bị đóng đinh” trong khổ nhục đau thương …

Nhưng Chúa Toàn Năng nhân ái miên trường,

Biến chết chóc, lầm than… thành ân thiêng phước hạnh.

Nên “Con rắn đồng”,

Khi được “dương cao” giữa đất trời biển rộng,

“Ai nhìn lên” sẽ được sống an yên !

“Con rắn đồng”, dấu chỉ của Giao ước triền miên,

Của hy vọng tin yêu đợi bến bờ cứu độ.

Rồi đã đến,

“huyền thoại ngày xưa” bây giờ đã rõ,

“Biểu tượng rắn đồng” là Thánh Giá vươn cao.

Khổ nhục đau thương, máu nước tôn trào,

Hình hài đó,

“Con Người bị treo lên” một chiều hoang tái !

“Huyền thoại rắn đồng”, hay “Chuyện tình Thánh Giá”,

Khúc linh ca vang vọng mãi ngàn năm.

Để ai nhìn lên, thêm một lần đón lấy Thiên ân,

Và “để được sống, sống dồi dào phong phú” !

Ai không một lần cần chữa lành tha thứ,

Không một lần hằn những vết thương đau.

Hãy nhìn lên đi, hãy tin yêu sốt sắng nguyện cầu.

Vì Thánh Giá Chúa,

Là cứu độ, sức sống, và vinh quang phục sinh vĩnh cửu !

Sơn Ca Linh (14/9/2019)