Thời xưa mắc chứng cùi hủi là một đại hoạ không những cho cá nhân người đó mà còn cho cả gia đình nạn nhân. Nạn nhân bị xua đuổi ra khỏi cộng đoàn, xóm làng. Thân nhân nạn nhân bị cấm, không được tự do thăm nom, nuôi nấng. Khi xuất hiện nơi công cộng nạn nhân luôn phải hô to 'dơ bẩn, dơ bẩn'. Kẻ cùng hoạn nạn tụ nhau để vừa nâng đỡ, an ủi để sống còn. Nhóm mười người phong hủi sống ở biên giới vùng Samaria và Galilê may mắn gặp Đức Kitô. Họ cùng lớn tiếng nài van Ngài cứu chữa họ. Chạnh lòng thương Đức Kitô nói với họ. Đi trình diện với vị tư tế để thầy tư tế giúp họ trở lại cộng đoàn, sống cuộc sống bình thường như trước. Lời yêu cầu trên thật là khó, bởi khi gặp thầy tư tế họ biết ăn nói làm sao, ngoài việc nói Đức Kitô bảo họ đến gặp. Bệnh của họ chưa khỏi, da trên cơ thể còn sần sùi, bệnh phong cùi vẫn còn. Khi bị chất vấn lấy đâu ra bằng chứng cho thầy tư tế biết họ đã khỏi bệnh. Biết là khó khăn, họ vẫn tin vào lời Đức Kitô, và họ ra đi. Trên đường đi cả nhóm nhận biết da họ sạch sẽ, tươi mát, không còn bị ngứa như trước. Một trong số đó lập tức quay trở về gặp Đức Kitô và dâng lời cảm ta, ca tụng kì công của Thiên Chúa. Người đó là dân ngoại thành Samaria. Chín người kia cũng khỏi bệnh nhưng không trở lại dâng lời tạ ơn. Thấy thế, Đức Kitô nói với người Samaria. Không phải cả nhóm mười người đều khỏi bệnh sao? Bạn anh đâu, không trở lại tạ ơn Thiên Chúa mà chỉ có một mình anh. Người trở lại tạ ơn Đức Kitô được chữa lành cả bệnh thể xác lẫn tâm hồn, bởi chính Đức Kitô nói với anh.

Đứng dậy mà đi. Đức tin anh đã cứu anh c.19

Chín người kia nhận ơn mà không biết tạ ơn. Họ khỏi bệnh thể xác, họ tin vào điều Đức Kitô nói, nhưng không thực hiện việc tạ ơn. Nhận ơn mà không mang trong lòng tâm tình cảm tạ là một thiếu sót lớn trong đời. Cách hành xử của chín người nhắc nhở chúng ta tâm tình tạ ơn Thiên Chúa. Kitô hữu thiếu dâng lời tạ ơn Thiên Chúa mỗi ngày là một thiếu sót, đó chính là hành động của chín người phong cùi khỏi bệnh. Dâng lời cầu xin và dâng lời cảm tạ là điều không thể thiếu trong đời sống tâm linh. Thực ra, cầu xin là lo cho nhu cầu nơi trần thế; dâng lời cảm tạ là là làm Sáng Danh Chúa. Đây chính là điều Đức Kitô dậy chúng ta khi cầu nguyện. Câu đầu tiên trong kinh Lậy Cha chính là xin cho Danh Cha cả sáng. Như thế dâng lời tạ ơn là làm Sáng Danh Chúa. Làm thế nào để cuộc sống hàng ngày của các Kitô hữu làm cho người khác nhận biết và ca tụng Danh Chúa. Theo tinh thần của kinh Lậy Cha thì việc làm Sáng Danh Chúa chính là lời cầu quan trọng và cần thiết. Xét kĩ hơn sẽ thấy cầu nguyện tồn tại nơi cuộc sống trần gian; ca tụng Thánh Danh Chúa là cuộc sống nơi Thiên Quốc. Khi vào thiên đàng sẽ không còn cầu nguyện. Các thánh nơi thiên quốc, ngoài việc ca tụng Thánh Danh Chúa, các ngài làm công việc chuyển lời cầu của ta lên Thiên Chúa. Ca tụng Danh Chúa vì những kì công Ngài thực hiện cho muôn dân. Ngoài việc tạo dựng vũ trụ, sông ngòi, biển cả, trời cao, núi thẳm, Thiên Chúa còn tạo dựng nên ta, ban cho nhiều đặc ân giúp ta sống an vui, hạnh phúc. Thiên Chúa ban cho ngay cả những điều chính ta cũng không biết để xin nhưng Ngài vẫn ban.

Mười người phong hủi đến với Đức Kitô trong ốm đau, bệnh tật, dơ bẩn nhưng Đức Kitô không chê bai, chỉ trích trái lại còn giúp chữa bệnh cho họ. Chúng ta cũng đến với Đức Kitô với tất cả lòng thành, với đau khổ, bệnh tật và cả tội của ta, phơi bày tra trước mặt Thiên Chúa, xin Ngài thánh hoá, thanh tẩy, chữa lành. Đức tin và tình yêu giúp mở tim và tâm hồn ta ca tụng Thiên Chúa để đón nhận ân sủng Ngài ban. Bởi tình yêu Chúa chứa đựng ơn thánh hoá và ơn tha thứ. Không phải chúng ta xứng đáng lãnh nhận ơn Chúa mà chính là Thiên Chúa không quản ngại dơ bẩn, tội lỗi ta mà ban cho ta làm con cái Chúa. Tình yêu Chúa ban cho tất cả, không trừ một ai. Bất cứ ai thành tâm đến với Ngài đều nhận được ơn Ngài ban; phần chúng ta đừng bao giờ quên dâng lời cảm tạ, bởi dâng lời cảm tạ có lợi cho phần rỗi linh hồn ta.

TiengChuong.org

Give glory to God

In the ancient world, contracting leprosy would mean that person would be being ex- communicated, by his own community, from his own village. He was a dead man walking. He was barred from seeing his own family members. He had to shout 'unclean, unclean' in public places. Victims of the same disease banded together for survival. The ten lepers who lived at the margins Samaria and Galilee met Jesus, and pleaded with Him to have pity on them. Jesus had pity on them. He told them to go, and see the priest who would help to restore them to their original status. The request to go and see the priest was a tough one, because they yet not had proof of healing. What would they tell the priest if he asked for the proof. However, without the proof, the ten lepers obeyed Jesus, and that was how their incurable disease miraculously disappeared from them. On the way to see the priest, they realized that the leprosy had already left them. Their skins were clean and soft as if they had never been sick. One, and only one of them, returned to say thanks to God, and he was the foreigner, the Samaritan. The other nine were healed but they didn't return to give thanks to God. The one who returned to say thanks became Jesus' follower. He received both physical, and also spiritual healing as we heard Jesus said to him:

'Stand up and go your way'. Your faith has saved you'. v. 19.

The other nine received the physical healing but did not return to praise God. They took the healing for granted. It sounds weird but it is a common thing that happens daily. It is important to remember that both praying, and praising God are essential to our spiritual journey. For me, praising God takes the first place in worship because praying is pleading for our own needs; while praising is to give thanks for God's greatness. It is a way to show to the world how great our God is. It is not praying, but praising God is what we will do in God's kingdom. We need to practice it daily, right here now on earth, and that would help us to continue to do so in heaven. We are grateful for all things God has given us freely. It includes all of God's creations for us to enjoy, the sky and oceans, forests and waterfalls, flowers and sounds. The reality is that God loves each one of us more than we realize, and God has endowed us with many great things far more than we have ever asked for. God has given us essential things, when we don't even know what to ask for.

The ten lepers came to Jesus as they were: sick, dirty and with broken spirits. We, too, can come to Jesus as we are, well or unwell, happy or sad, clean or unclean. Having faith and love for Jesus opens our hearts to welcome God's grace and mercy. God's love and mercy carry compassion and the power of healing. It is not what we deserve, but out of God's compassion we are healed, and made whole. God's compassion is for all who call on Jesus. There is no exception.