16. GIỌT MƯA ĐÒI NỢ

Có một người vì trốn nợ mà bỏ đi và sợ người khác thấy nên đội lên hai cái nón lớn trên đầu. Dù trời tối mà vẫn còn bị chủ nợ nọ nhận ra, chủ nợ dùng ngón tay búng vào cái nón của ông ta và hỏi:

- “Ông hứa sẽ hoàn trả tiền cho tôi, tính sao đây?”

Người ấy buột miệng nói:

- “Ngày mai.”

Không lâu sau đó trời đổ mưa lớn, giọt mưa rơi trên nón kêu “bộp bộp”, người ấy nghĩ rằng lại có chủ nợ đến gõ trên nón đòi nợ nên trong bụng cuống quýt, liên tục nói:

- “Ngày mai, nhất định là ngày mai !”

(Tiếu lâm)



Suy tư 16:

Con người ta có bốn cái khổ, trong đó có một cái khổ là bị “nợ đòi”, cho nên có người vì sợ chủ đòi nợ mà tự tử, có người sợ nợ đòi nên bỏ xứ mà đi, có người sợ nợ đòi nên trở thành kẻ lang thang, con người ta thường sợ chủ nợ đến nhà nên tìm cách trốn tránh, đó là tâm lý chung của người mắc nợ.

Có những người tự hào là mình không mắc nợ ai, họ là những người nói dối, nhưng những người Ki-tô hữu thì không phải như thế, họ luôn cảm thấy mình mắc nợ với tha nhân, đó là nợ tình thương:

Nợ người nghèo một bát cơm, một tấm áo.

Nợ người đau khổ thất vọng một lời an ủi.

Nợ người già nua tuổi tác một cái dắt tay qua đường.

Nợ em bé một lời khích lệ vui tươi.

Nợ anh thanh niên, nợ chị thiếu nữ lời nói lịch sự thân tình.

Nợ người quá cố một lời cầu nguyện và hy sinh...

Những món nợ này cần phải trả ngay trong cuộc sống ở đời này, bằng không thì Thiên Chúa sẽ đòi nợ chúng ta trong ngày phán xét, đến lúc đó thì chạy trốn đi đâu chứ?

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


--------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info