Dân làng tin họ biết rõ gốc tích ông Giêsu thành Nazareth. Quả thực, họ biết gia phả, lịch sử ông Giêsu thành Nazareth. Họ không biết bản tính Thiên Chúa của ông Giêsu. Đức Kitô về làng. Cả hai lần đều bị dân làng từ chối. Lần thứ nhất Đức Kitô về làng, người ta mời Ngài giảng trong hội đường. Mở sách gặp đoạn tiên tri Isaiah tuyên sấm về Ngài. Đoạn sách đó như sau

Thần Khí Đức Chúa ngự trên tôi, Chúa xức dầu tấn phong tôi, sai đi loan báo tin mừng cho kẻ nghèo hèn, băng bó tấm lòng tan nát, công bố ân xá cho kẻ bị giam cầm, phóng thích tù nhân và công bố năm hồng ân Thiên Chúa Is 61:1-2

Đức Kitô nói với họ đoạn sách các ông vừa nghe ứng nghiệm vào chính Ngài. Nghe thế họ nổi nóng, gây bạo động, định xô Ngài từ trên cao xuống vực thẳm. Đức Kitô âm thầm, dời đi nơi khác. Lk 6,29.

Về làng lần thứ hai. Dân làng đông đảo đến nghe Đức Kitô. Người ta ngạc nhiên về giáo huấn mới mẻ, sự khôn ngoan, thông thái tuyệt vời của Ngài. Họ hỏi nhau: Ở đâu mà có người khôn ngoan, thông thái, giảo hoạt, thần thánh như vậy. Không phải ông là người từng sống trong làng sao? Hay là người khác?

Dân làng có hai hình ảnh về Đức Giêsu. Hình ảnh số một cố định, in sâu trong tâm hồn dân làng. Hình ảnh thứ hai, một ông Giêsu mới hoàn toàn. Hình ảnh số một, cố định, là hình ảnh dân làng biết Ngài lúc còn nhỏ, biết cha mẹ Ngài, con ông Giuse, thợ mộc, con bà Maria. Dân làng, biết liên hệ gia tộc, bà con thân thuộc, và biết cả về nghề mộc chuyên môn của Ngài. Khuynh hướng xã hội, cha nghề gì, con nghề đó. Sinh ra giai cấp nào suốt đời thuộc về giai cấp đó, khó mà thoát khỏi số mạng giai cấp lúc sinh ra. Đức Kitô thuộc giới lao động, nghề mộc vì thế suốt đời Ngài thuộc giai cấp thợ mộc.

Hình ảnh một Đức Kitô thần thánh là điều dân làng không thể chấp nhận được. Khuôn mẫu thợ mộc có sẵn trong đầu dân làng. Một số giải thích đây là một ông Giêsu khác, trông tương tự như ông Giêsu trong làng. Số khác phản đối chính ông ta từng sống với chúng tôi nên chúng tôi không thể sai. Vì thế mới có vấn đề ở đâu mà ông ta được như thế? Không phải con ông Giuse nghèo mạt rệp sao? Cha ông đâu có ăn nói giảo hoạt, thông minh xuất chúng như thế?

Ăn nói linh hoạt, giải thích Kinh Thánh mới mẻ, cách trình bày sáng sủa, mạch lạc, rõ ràng, dễ nghe, dễ hiểu. Chữa bệnh như thần. Không phải ông là con bà goá Maria sao? Chính những hiểu biết về gốc tích Đức Kitô ngăn cản dân làng nhận ra Đức Kitô, Con Thiên Chúa. Họ chối bỏ thực tế, Đức Kitô, Con Thiên Chúa, Đấng có quyền trên giông tố, bão táp, sóng thần, bệnh tật và ma quỉ, tất cả đều phủ phục thờ lậy Ngài. Cứng đầu, cứng cổ nhất không phải là thiên nhiên, hay ma quỉ, hay thần dữ mà chính là con người. Kẻ được yêu thương, mang hình ảnh Thiên Chúa. Người ta từ chối đón nhận Đấng tạo dựng nên họ. Người ta từ chối nhận ra Đấng ban cho họ sự sống. Từ chối đáp lại tình yêu, Đấng vì yêu thương đến với họ để chỉ cho họ con đường sống. Nguyên nhân chính là do cái hiểu biết, vừa thấp hèn, lại hạn hẹp. Từ đó dẫn đến kiêu ngạo. Tự nhận mình biết mình, biết người; tự nhận mình thông minh, xuất chúng; tự nhận mình tài cao hơn người. Người ta không nhận ra tất cả những 'tự nhận' đó đến từ kiêu ngạo. Kẻ kiêu ngạo luôn có cái nhìn sai lầm, bởi cái tôi che lấp sự thật. Vì từ chối sự thật nên Đức Kitô không làm thêm phép lạ. Ngài dời xa dân làng.

Khi ra đi Đức Kitô là người thợ mộc nghèo. Trở về làng Đức Kitô là một học giả uyên thâm, thông minh, ngoài hiểu biết của mọi người. Ngoài ra Ngài còn là một đại tiên tri, có quyền trên bệnh tật và có môn đệ đi theo. Dân làng kinh ngạc về sự hiểu biết kiến thức Kinh Thánh thâm sâu của Ngài. Đức Kitô cũng kinh ngạc không phải vì dân chúng yếu kém đức tin, mà chính là từ chối đức tin. Không có niềm tin, hy vọng ngày nào họ sẽ tin. Từ chối đức tin, người ta tìm mọi lí lẽ, giải thích, bào chữa, bênh vực, và ngay cả chế diễu, làm khó hay cấm đoán người khác tin. Dân làng nhận biết sự thật nơi Đức Kitô. Ngài là Đấng thông minh tuyệt rần, Đấng có thần quyền, nhưng từ chối chấp nhận sự thật đó. Con người và tài năng là hai thực thể khác nhau, một khi người ta từ chối ai, người ta cũng từ chối luôn khả năng của người đó. Dân làng từ chối đón nhận Đức Kitô và từ chối luôn những điều Ngài rao giảng, giải thích về tình yêu Thiên Chúa.
Buồn thay cho dân làng, Đức Kitô chọn dời xa họ. Chúng ta xin ơn khôn ngoan biết sống khiêm nhường, đón nhận Lời Chúa, Lời hằng sống để được sống muôn đời.

TiengChuong.org

Fixity

The people of Nazareth believed they knew Jesus. They actually knew the man Jesus, but not His deity. Jesus returned to His hometown. Twice, His own people rejected Him. The first time was when Jesus claimed, that the text the prophet Isaiah prophesized was about Him.

The Spirit of the Lord has been given to me, for he has anointed me. He has sent me to bring the good news to the poor, to proclaim liberty to captives and to the blind new sight, to set the downtrodden free, to proclaim the Lord's year of favour' Is. 61:1-2

Listening to Jesus, His villagers were furious. They became violent, intending to push Him down the cliff, but He eluded them, and walked away (Lk. 4:29).

Jesus returned to His hometown for the second time. This time, His people flocked in to listen to Him. They were amazed at His wisdom. Because of His great wisdom, His eloquence, and the power of His miracles, they wondered was He the Nazarene Jesus they knew, or was He someone else? The people had two images of Jesus. The one of Jesus who grew up with them, and the other, the present one. The one Jesus grew up with them, was the social stigma image of Jesus. A social system dictates the way people predict the future of another person. A birth status fixed the future of that person. For example, anyone being born to unknown parents would have an unknown future. Jesus' villagers knew His background, and their image of Him would remain unchanged, or change very little. The townsfolk knew the Nazarene Jesus, His background, His childhood, His family and His relatives. He was the carpenter, and the son of Mary. The carpenter had no formal training in theology, and the son of Mary had no reception of schooling. He would remain a carpenter for life.

The second image of Jesus was the one they now were facing. The two images were incompatible. This man Jesus showed He was best in everything. His intelligence, His wisdom, His choice of words, His power, and miracles were all beyond peoples' imagination. This man, Jesus, had incredible wisdom, and power. The townsfolk believed, He wasn't the Jesus, Who grew up with them.
They judged Jesus according to human standards. Learning and growing take time. Their image of Jesus had not changed. They couldn't accept Jesus' deity. They couldn't accept the reality, that Jesus was empowered by God. They acknowledged Jesus' power, and wisdom, but questioned His identity.

Jesus had left Nazareth as a carpenter. He returned as a prominent scholar, a leader accompanied by a group of disciples. The people were amazed at His wisdom, and power, while Jesus was amazed, not at their lack of faith, but at their unbelief. Being judged and rejected was a common experience that God's messengers had experienced. Jesus was included, no exception. A person, and his message are two realities, but when people reject someone, they make no distinction. They reject both the person and his message. Jesus' message, wisdom, and His miracles would not change the image His townsfolk had fixed for Him. For them, He was a carpenter, and that was His identity. His status from birth would stick in the minds of the village for life. Jesus was saddened, because His own people refused to take what He offered. The best choice was to go elsewhere.

We pray for the wisdom to welcome the change, change towards Jesus' teaching.